Tô Triệt xách Tô Yên về, rốt cuộc cũng không đành lòng dùng gia pháp, chỉ có thể thả nàng ra. Tô Yên ở nhà bị Tô Gia Hòa cùng một đám củ cải nhỏ quấn lấy mấy ngày mới có thời gian rảnh rỗi. Đang muốn đi ra ngoài tìm Yến Phong Miên thì nghe được hạ nhân tới báo. “Đại tiểu thư, Thất điện hạ tới.” “Yến Nam Triều?” Tô Yên nằm trên ghế dựa, chân gập lên đạp qua một bên, trong tay cầm khăn chà lau thanh loan đao của nàng: “Hắn tới làm cái gì?” Nàng cười nhạo một tiếng, ánh mắt đầy sự khinh thường. Có lẽ do thanh loan đao đã dính quá nhiều máu, sau khi chà lau sạch sẽ, thanh đao càng thêm đen nhánh, tựa như được ngưng tụ từ một vũng máu đặc quánh. Lục Chi run rẩy, chỉ cảm thấy tiểu thư nhà mình đẹp thì đẹp đó, nhưng dù có đẹp thì sát khí vẫn quá nặng, khiến người không dám nhìn thẳng vào. “Thất, Thất điện hạ nói là muốn tới tìm ngài? Lúc này ước chừng đã đi tới Hiên Viên các.” “Ha ——” Tô Yên ném thanh đao vào trong lòng Lục Chi, làm nàng ấy sợ tới mức giật mình, vội vàng ôm đao mà nhìn Tô Yên đang bước nhanh ra ngoài. Vẻ mặt nàng ấy như đưa đám mà đuổi sát theo: “Đại tiểu thư, đại tiểu thư ngài đi đâu vậy? Thất điện hạ sắp tới rồi…” “Vậy nói ta không có ở nhà, kêu hắn ta từ đâu tới thì cút về đó đi!” Tô Yên cười đầy trào phúng, cho dù Yến Nam Triều thật sự thích nàng, hoặc là hắn thấy Tô gia muốn quật khởi, nên cố ý muốn tiếp tục lợi dụng nàng. Ngại quá, nàng không rảnh chơi cùng hắn ta! “Nhưng mà đại tiểu thư, aida ——” Lục Chi đuổi theo rồi trơ mắt nhìn Tô Yên nhấn nhẹ mũi chân, nhẹ nhàng leo lên tường viện, chỉ trong chớp mắt liền biến mất không thấy. “Này…” Vậy phải làm sao bây giờ đây! Lục Chi ôm loan đao, cảm giác lạnh băng khiến lòng nàng run sợ, nàng biết thanh đao này được Tô Yên mang theo ra trận gϊếŧ định. Cũng không biết đã nhuốm máu của bao nhiêu người rồi. “Đại tiểu thư nhà các người ở đâu?” Yến Nam Triều cự tuyệt yêu cầu tiếp khách của Tô Triệt, chỉ kêu quản gia đi cùng hắn ta, hắn ta mặc một bộ mãng bào màu tím ánh vàng, tóc đen búi cao, khuôn mặt lạnh lùng ngạnh lãng. Lúc này y hơi nhướng mày, bình tĩnh nhìn Lục Chi. “Đây là thanh đao của nàng?” Tâm tình của hắn ta rất tốt, duỗi tay muốn chạm vào thanh đao. Lục Trúc nhịn không được lùi về phía sau hai bước, cúi đầu nói: “Thất điện hạ, tiểu thư nhà chúng ta không thích người khác chạm vào đao của nàng…” Người khác? Yến Nam Triều cười tự giễu, dứt khoát thu tay lại: “Vậy nàng ở đâu? Đi đâu rồi?” Sau khi nhận rõ tâm ý của chính mình, hắn ta đã yêu Tô Yên, đúng là hắn ta hối hận Kết quả cũng không khó tiếp thu như trong tưởng tượng của hắn ta. Lúc hắn ta cười rộ lên cực kỳ tuấn lãng, chỉ cần nghĩ đến việc chính miệng mình nói chuyện này với Tô Yên, hắn ta liền cảm thấy trái tim như đang nhảy múa. Trong ánh mắt run sợ của quản gia. Lục Chi ấp a ấp úng nói: “Đại, đại tiểu thư không ở đây…” Cơ hồ là trong nháy mắt, sự vui sướng cùng hưng phấn trong lòng Yến Nam Triều rút đi như thủy triều trong phút chốc. Chỉ có băng lạnh ngập đầy. Hắn ta hít sâu một hơi, nắm chặt tay: “Nàng không muốn thấy ta? Nhờ ngươi đi nói một tiếng, nói ta tới xin lỗi, mong nàng gặp ta một lần.” Yến Nam Triều hơi cúi đầu, tự nguyện hạ thấp thái độ xuống. Đáng tiếc, Tô gia không có một ai thật lòng hoan nghênh Yến Nam Triều. Vậy mà hắn ta còn không biết xấu hổ, chủ động tới cửa! Nếu không phải đại tiểu thư nhà bọn họ tranh đua, Tô gia đều bị hắn ta hại thảm! “Thất, Thất điện hạ…” Lục Chi sắp khóc, nàng sốt ruột nhìn về phía quản gia, “Lời nô tỳ nói đều là sự thật, không tin ngài vào xem, đại tiểu thư thật sự không có ở đây!” Yến Nam Triều bình tĩnh nhìn chăm chú vào biểu tình của Lục Chi, có thể thấy sợ hãi cùng bất lực trong mắt nàng. Chỉ không có hoảng loạn. Nàng thật sự không có ở đây——
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]