Tầm mắt né tránh, đối mặt với đôi mắt sạch sẽ đen nhánh của Yến Phong Miên, hắn ta không có dũng khí nhìn thẳng hắn.
Yến Phong Miên nói không sai, hắn ta hối hận, đêm khuya trong mơ không lúc nào y không hối hận ——
“Đừng nói nữa…”
Hắn ta bối rối nhắm mắt lại, giữa gió lạnh, thân hình cao lớn của hắn ta hơi khom xuống, có chút chật vật.
“Hoàng huynh, ta chưa bao giờ nghĩ đến tính cách huynh luôn luôn ôn hòa, cũng sẽ nói những điều đau lòng như vậy.” Yến Nam Triều cười khổ.
“Là chính đệ si ngốc, đi thôi.”
Yến Phong Miên hơi giơ tay, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Mỗi một chỗ trên thân thể đều hoàn mỹ vô cùng ——
Yến Nam Triều thấy xe liễn bị nâng lên, hắn không cam lòng đuổi theo phía sau Yến Phong Miên: “Hoàng huynh, tương lai huynh sẽ hiểu, Tô Yên nông cạn giống những nữ tử khác, thứ nàng coi trọng chỉ là gương mặt của huynh mà thôi!”
Câu này nói ra không đúng lúc, vả lại vô hình trung còn mang theo trào phúng đối với Yến Phong Miên.
Giống như là phơi bày sự thật ra ngoài ánh sáng, lên án Yến Phong Miên ngoại trừ gương mặt ra thì chẳng có cái gì, nếu không, thân thể hắn tàn tật, làm gì có nữ tử nào nguyện ý gả cho hắn?
“Thất điện hạ, mong ngài ăn nói cẩn thận!” Tuần Cửu tức giận mím chặt môi, nhịn không được lạnh lùng cảnh cáo một tiếng.
Tô Tướng quân tốt như vậy, nâng điện hạ trong lòng bàn tay, khi đối mặt với điện hạ, ôn nhu không coi ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-benh-kieu-thinh-tiet-che/1082019/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.