Ý nghĩ này làm một tia ý cười cuối cùng trong ánh mắt Yến Triều Nam cũng biến mất.
“Tốt! Tốt lắm!”
Hắn ta cười lớn một tiếng cổ quái, xoay người phất tay áo rời đi.
Nàng có thể đi đâu? Kết quả không cần nói cũng biết!
Yến Nam Triều đã biết cái gì gọi là báo ứng, quả báo nhãn tiền đều không có tới nhanh như vậy!
Lúc trước hắn ta khinh thường Tô Yên, cho rằng nàng văn hóa thấp, tâm địa ác độc. Hiện giờ Tô Yên cũng coi như đã trả lại cho hắn ta toàn bộ những chuyện lúc trước nàng gặp phải.
Cả vốn lẫn lời!
…
Tô Yên đi gấp, chỉ mặc một chiếc áo đơn.
Cũng may thể chất của nàng khỏe mạnh, cho dù rét đậm tuyết lớn cũng không khiến nàng cảm thấy lạnh lẽo.
Lắc lư đi trên đường cái, nàng hứng thú nhìn đường phố đô thành không có gì thay đổi.
Đường đá xanh rộng thoáng, hai bên bày đầy sạp nhỏ, phía sau quầy gỗ cũng thường có bá tánh ra ra vào vào.
Sắp đến cuối năm, trên mặt các bá tánh đầy vẻ tươi cười, dưới chân thiên tử, mỗi người đều an cư lạc nghiệp nên cũng không bủn xỉn chuẩn bị đồ Tết.
“Hạt dẻ xào đây ~ bán hạt dẻ xào đây ~ cô nương, thời tiết lạnh lẽo, cô nương có muốn mua chút hạt dẻ xào nóng không?”
Tô Yên khựng bước chân lại, giơ tay sờ sờ bên hông, âm thầm ảo não, đi gấp quá chẳng mang tiền theo.
Nàng đi lên phía trước, hỏi: “Hạt dẻ này bao nhiêu tiền một bao?”
“Mười đồng tiền là được.” Cụ ông bán hạt dẻ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-benh-kieu-thinh-tiet-che/1082021/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.