Hai ngày sau, Tô Kì dẫn theo một đội quân nhỏ khởi hành đi Tề Vân sơn, trong đó bao gồm có ta và Vũ Văn Duệ cùng Mạnh Thiểu Giác.
Là con tin, Vũ Văn Duệ đương nhiên không có khả năng ở cùng một chỗ với ta, hắn một mình bị an bài ở trên xe ngựa phía sau, dọc theo đường đi có đại phu thay hắn điều trị vết thương -- Đây là yêu cầu của ta đối với Tô Kì, hắn phải cam đoan lúc Vũ Văn Duệ đến núi Tề Vân Sơn thì vẫn còn có đủ khí lực để tự mình đi lại.
Về phần vì sao chúng ta muốn đến Tề Vân sơn......
Chuyện này phải nói đến trước đây, lúc trước trong tay ta có được hai mảnh tàng bảo đồ, đương nhiên không có khả năng đem chúng nó mang theo bên mình. Vì thế, lúc ta chạy tới Vân Trạch, đi ngang qua Tề Vân Sơn, ta liền phát điên đem bảo đồ chôn ở Tề Vân Sơn. Mà địa điểm chôn bảo đồ cũng thực quỷ dị, bên cạnh một bức tường đổ nát trên vách núi sâu.
Bây giờ nghĩ đến, địa điểm chôn bảo đồ thật đúng là không sai.
Chúng ta tới Tề Vân sơn lúc hoàng hôn, ánh sáng mờ nhạt phía chân trời chiếu rọi vùng núi, bóng xanh chồng chất lẫn nhau nhưng lại sinh ra vài phần thê lương.
Đoàn người chạy nửa tháng tuy mệt nhọc không thôi nhưng vẫn hy vọng tốc chiến tốc thắng. Ta cũng không kéo dài thời gian, lưu loát vạch rõ con đường phía trước, vì thế lại chậm rãi đi lên núi, tới chỗ vách núi sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tay-nguoi-keo-nguoi-di/3285664/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.