Ban đêm năm ngày sau, một chiếc xe ngựa từ một sơn đạo bí mật chạy xuống Tề Vân Sơn.
Bề ngoài xe ngựa cực kỳ bình thường, một con tuấn mã màu đen kéo xe đi trên đường, thỉnh thoảng phát ra tiếng vó ngựa “Cộc cộc cộc” trong màn đêm yên tĩnh này có vẻ rõ ràng khác thường.
Bên trong xe ngựa, một nam tử tuấn mỹ đang nằm nghiêng trên giường, mắt hồ ly híp lại, trong mắt tràn đầy lười biếng, ngón tay thon dài thỉnh thoảng đùa nghịch cô gái đang ngủ say bên cạnh.
Hắn cầm một nhúm tóc của cô gái lên rồi gãi gãi hai má nàng, thẳng cho đến khi cô gái kia phát ra một tiếng lầu bầu bất mãn mới dừng tay. Hắn gợi lên môi mỏng cười nhẹ, rũ mắt xuống, trong mắt mang theo sủng nịch.
“Ưm......” Cô gái khẽ nhíu mày, thong thả mở mắt, con ngươi của nàng còn mang theo một chút sương mù, một bộ sương mù thuộc loại trẻ con. Nàng trừng mắt nhìn, giọng nói mang chút khàn khàn chưa tỉnh ngủ, “Biểu ca.”
Cô gái này đúng là A Lam, mà nam tử tuấn mỹ được cô gái gọi là biểu ca kia đương nhiên là Vũ Văn Duệ.
Chỉ thấy hắn chậm rãi lấy ra một cái khăn lau mồ hôi thấm ra trên trán cô gái, cúi đầu trả lời, “Ừ.”
A Lam đối với động tác vô cùng thân thiết của hắn đã sớm tập thành thói quen, chỉ đánh giá thành xe sau đó nhíu mày, “Xe ngựa?” Bọn họ ở trong xe ngựa?
Hắn từ bàn bên cạnh rót đầy một chén trà rồi đưa đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tay-nguoi-keo-nguoi-di/3285665/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.