Đợi đến ngày thứ ba, lúc Tô Kì đẩy cửa tiến vào, trong đầu ta chói lọi xuất hiện một loạt chữ to: “Hi vọng lại đến thôn”.
Cho dù ta và Vũ Văn Duệ bị bắt, cho dù ta bị giam lỏng lâu như vậy, cho dù ta nghĩ mọi cách nhưng đều thất bại, nhưng bây giờ ta đã tìm được cách rồi.
Ai cũng không được dễ dàng tuyệt vọng, bởi vì có lẽ hy vọng ở ngay bước ngoặt kế tiếp, chỉ cần ngươi kiên trì thêm một chút, là có thể nhìn thấy.
Lúc Tô Kì nhìn thấy ta, trong mắt nhanh chóng xuất hiện một tia nhu hòa quen thuộc, nhưng một khắc sau đó liền lễ phép mở miệng nói: “Ngũ công chúa, đã lâu không gặp.”
Mỗi một lần gặp mặt trước đây, ta vẫn gọi hắn là thất ca, nhưng bây giờ chỉ có thể là hoàng thượng. Ta lập tức cảm thán một trận, trên mặt lại không đổi sắc nói: “Hoàng thượng, đã lâu không gặp.”
Đôi mắt hoa đào câu hồn người của Tô Kì nhìn không ra thần sắc, “Ngũ công chúa, lần này đến Vân Trạch, chỉ sợ còn chưa kịp du ngoạn cho tốt một phen? Không biết công chúa có muốn theo trẫm tiến cung, để trẫm rảnh rỗi liền mang công chúa du ngoạn cho tốt một phen?”
Ta câu môi, “Vui đến cực điểm.”
Tô Kì cười cười, trên mặt xinh đẹp tràn đầy khách sáo.
Ta cùng Tô Kì đi ra ngoài thì Mạnh Thiểu Giác đang hầu cạnh cửa, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn phiếm cười yếu ớt, nhưng con ngươi ngăm đen lại giống như lốc xoáy, thâm trầm tản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-tay-nguoi-keo-nguoi-di/3285663/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.