Sau mấy ngày ròng rã thì bốn người cũng đã đi đến đất của Nam quốc. Phi Phi rất háo hức, y cứ hết nhìn bên này rồi lại bên kia không ngừng chiêm ngưỡng mọi thứ xung quanh.
Đi khoảng mấy canh giờ nữa thì họ đã đến cửa hoàng cung, nhưng điều đặt biệt là hoàng cung vô cùng vắng vẻ, im lìm. Đối với ba người kia thì chuyện này có thể quá quen với họ rồi, chỉ có Phi Phi thì lại bị vẻ đẹp tráng lệ ở đây làm cho choáng ngợp.
- Ở đây.....là hoang cung Nam quốc sao ?
- Đúng vậy.
- Đẹp thật....nhưng hình như ở đây có chút hiu quạnh thì phải....
- Đệ sẽ quen nhanh thôi.
Ba người chả ai buồn giải thích gì thêm, A Doãn chỉ để lại câu đó rồi nắm tay y dẫn đi. Họ đi qua không biết bao nhiêu nơi nhưng kết quả cũng như không, không một người, không một tiếng động, nó im lặng đến đáng sợ.
Phi Phi phút đầu còn choáng ngợp và vui vẻ bao nhiêu thì bây giờ lại cảm thấy nơi này có chút đáng sợ bấy nhiêu.
-Lạc Kiều...có thật chỗ này là...hoàng cung không vậy ?
- Sao đệ lại nói vậy ?
- Tại..tại đệ thấy nó cứ giống chỗ bỏ hoang thì hơn....
Lời y vừa dứt thì không hiểu ở đâu họ lại nghe có tiếng động khá lớn. Ba người thở dài rồi lực một phát lên luôn mái nhà ngồi trên đó, họ cũng không quên mang theo người mới lên luôn.
Phi Phi chưa kịp lên tiếng hỏi thì phía xa tiếng động lớn càng ngày càng chạy đến. Khói bụi mù mịt, họ phát hiện là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-sao-ta-khong-can/1477044/chuong-127.html