Triệu thừa tướng gương mặt đã khó coi bây giờ còn khó coi hơn nữa, ông như thở không ra hơi khi nghe câu tuyên bố kia của A Doãn.
Ông đưa tay lên vuốt vuốt ngực rồi nhịn đứa con trời đánh của mình không ngừng than trời.
- Tên tiểu tử...ta nuôi ngươi không lớn để bây giờ ngươi....ngươi...
- Phụ thân à....dù gì gạo cũng đã nấu thành cơm rồi...người gật đầu đồng ý tán thành cho tụi con nha.....
Phi Phi đưa gương mặt gợn đòn nhìn cha mình, ông hận không thể một đao chém chết hai đứa này. Sao một hồi lời qua tiếng lại, ông cũng đành thở dài, nhắm mắt gật đầu cho hai người.
Phi Phi nhìn cha mình gật đầu thì mừng rỡ, y chạy lại ôm chầm lấy ông với đôi mắt đỏ ửng.
- Phụ thân...đa tạ người....
- Hazzz.....đứa con ngốc, ta chỉ sợ con sau này sẽ chịu khổ thôi....
- Con sẽ ổn, con đã trưởng thành rồi, nên người đừng lo....
- Được rồi....mới mười sáu tuổi thì trưởng thành thế nào, rồi khi nào hai đứa định lên đường.
- Sáng mai chúng con sẽ đi, người yên tâm còn có Lạc Kiều nữa...nên không ai ăn hiếp con được đâu.
- Ừm.
Cứ như vậy hiềm khích giữa hai người đã được hóa giải, tối hôm đó hoàng thượng đã mở tiệc chiêu đãi họ, coi như là buổi tiệc chia tay.
A nương và tỷ tỷ của y đã khóc không biết bao nhiêu nước mắt, hai người đã chuẩn bị không biết bao nhiêu là đồ, thức ăn cho y.
Phi Phi nhìn thấy cảnh đó chịu không được liền đi đến nămd tay hai người ra sức an ủi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-sao-ta-khong-can/1477043/chuong-126.html