Tất cả mọi người nhanh chóng hành quân về lại hoàng cung, vì Ngô Thiễn biết đại nạn của Nam quốc sắp đến rồi. Nhưng cũng nhờ vậy mà đám tiểu quỷ lại được xuống khỏi núi sau hai năm ở nơi này. Nhưng đi vừa xuống chân núi, Nhất Thiên bỗng khựng lại, bước lùi về một bước.
Liên Thành thấy hành động thất thường kia của y thì có chút nhíu mày, cậu quay lại dò hỏi y.
- Nhất Thiên, con sao vậy ?
- Đã đến lúc con trở về Bàn Tư, con đã đi quá lâu rồi, nương con sẽ đánh con mất.
- Vậy......
- Nếu có cơ hội con sẽ đến Nam quốc gặp mọi người, tạm biệt.
Nhất Thiên quay lưng định bỏ đi thì Long Thiết năm tay giữ y lại.
- Này.....đệ là ai...sao giờ ta mới thấy.....
- Đệ là Nhất Thiên nhưng nếu ở Nam quốc thì gọi đệ là Hàn Đông là được. Nếu có đến Bàn Tư thì đến kinh thành hỏi người dân ở đó đệ nhất nam nhân Cố Nhất Thiên của Nguyệt tử lầu ai cũng biết.
- Được...bọn ta sẽ đến.
- Tạm biệt.....
Nhất Thiên lên lưng của Sói Lớn, cuối chào họ lần cuối rồi nhanh chóng chạy vào rừng sâu. Liên Thành cũng nhanh chóng hối thúc mọi người lên ngựa về kinh thành gấp.
Họ phải mất một ngày một đêm mới về đến kinh thành, vừa bước vào hoàng cung, Ngô Thiễn đã nhìn thấy bóng dáng của hai người quen thuộc.
- Hai người đến lâu chưa ?
- Long Thiết...con mau đến đây cho ta.
- Phụ thân...con sai rồi...người đừng nóng....
Thế là một màng rượt đuổi quanh, A Di vừa lớn giọng la
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-sao-ta-khong-can/1477035/chuong-118.html