Cả đám cố gắng chạy nhanh nhất có thể đến địa điểm kiểm tra, ở đó Liên Thành, Ngô Thiễn, Ngô Lãng, Hàn Phong, Ngô Diện và Gia Minh đã chờ sẵn. Họ vẫn thư thả ngồi trên ghế uống trà, ngắm cảnh chờ đám tiểu quỷ kia.
Liên Thành nghe bước chân chạy thì nhếch miệng cười, đi đến chỉ có bảy người nhưng cậu lại nhận ra tiếng chạy khi nãy vẫn còn một người một vật nữa.
- Ra đi, nếu không muốn chết.
Từ một gốc cây to cách đó không xa, Nhất Thiên nuốt nước bọt từ từ bước ra ngoài. Y và Sói Lớn chậm rãi đi ngang qua đám người A Hạo nhìn họ cầu cứu.
- Phụ thân....y là bạn con....
- Bạn ?
- Vâng....y ở bên kia núi, là con đã đồng ý cho y đi theo.
Ngô Thiễn gật đầu rồi nhíu mày quang sát Nhất Thiên, anh chợt lên tiếng hỏi.
- Ngươi tên gì ?
- Cố Nhất Thiên.
- Bao nhiêu tuổi ?
- Mười lăm.
Liên Thành chỉ im lặng không lên tiếng, Gia Minh không nói một lời lao đến chỗ Nhất Thiên xuất chiêu với y. Nhất Thiên có chút bất ngờ nhưng vẫn cố tránh né những đòn tấn công đó, bỗng Gia Minh dừng tay lại nhếch mày nhìn y.
- Ngươi.....là người của thế giới khác ?
- Hả ?
- Đòn đánh ngươi đánh ra là karatedo ngươi chắc là một võ sư, bàn tay ngươi có vết chai của ba ngón cái, trỏ, giữa. Ngươi là một cung thủ.
Nhất Thiên bàng hoàng không biết chuyện gì đã xảy ra, đám người này sao lại hiểu rõ y như vậy. Y vô thức bước về sao, nhưng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-sao-ta-khong-can/1477034/chuong-117.html