Mới đó mà thời hạn kiểm tra huấn luyện đã đến, ai cũng hồi hộp vì lần này là lần quyết định họ vó thể xuống núi được hay không. Đối đầu ngày mai của họ lại chính là phải đánh bại sáu vị trưởng bối.
Tiểu Nha có chút căn thẳng, đến bữa tối cũng không có tâm trạng cầm đũa, khẽ hỏi mọi người.
- Nếu như ngày mai chúng ta thua ngay trận đầu thì phải ở lại nơi này sao ?
- Chắc vậy, cửa cuối rồi, chúng ta không thể không đánh được.
- Ưm.
A Hạo vỗ vai như an ủi cô rồi cầm đũa lên đưa cho cô bảo cô ăn đi. Không khí nơi này trở nên nặng nề hẳn, suất hai năm nay, họ phải luôn sống trong lo sợ, phải tập luyện dưới thời tiết khắc nghiệt, những nhiệm vụ bất khả thi. Họ phải luôn đề phòng cảnh giác vì chỉ sơ sảy một chút, đến cả mạng họ cũng không còn.
Lạc Kiều thở dài nhìn đám người họ rồi chán nản đi đến một góc phòng lấy ra ba hủ to đặt mạnh lên bàn.
- Uống đi, nếu mai không may chúng ta có chuyện gì muốn uống cũng không uống được.
- Rượu ? Lạc Kiều ở đâu huynh có cái này.
- Dùng nhan sắc đổi lấy.
-.......
Mọi người đang ngạc nhiên vì trong hoàn cảnh này y cũng tìm ra rượu, nhưng nghe y nói dùng nhan sắc để đổi thì sắc mặt của A Tiêu tối sầm lại.
- Nhan sắc ?
- Đúng a.....ta phải dùng bốn con thỏ to béo đi xuống chân núi năn nỉ lính canh ở đó đổi giùm ta ba vò rượu này đấy.
Cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-sao-ta-khong-can/1477033/chuong-116.html