Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, A Tiêu, A Doãn và Lạc Kiều cuối chào mọi người rôit vui vẻ lên đường. Quê nhà của Lạc Kiều ở khá xa nơi này, họ phải mất năm ngày đi đường mới tới nơi.
Ba người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, họ định sẽ ghé qua Bàn Tư thăm Nhất Thiên và báo cho y biết A Hạo chuẩn bị có hỉ.
Mọi chuyện đâu vào đấy họ lại tiếp tục lên đường, cho đến khi họ đứng trước một thảo nguyên xanh ngát, gió ở đây rất mát, Lạc Kiều dang tay cảm nhận lại hơi thở của gió từ lâu y dường như đã quên mất.
- Aaaaaaa.........thảo nguyên xanh...ta về rồi đây...
- Nơi này...đẹp thật.
- Đúng...đẹp thật.
A Tiêu và A Doãn cũng phải ngơ ngác vì vẻ đẹp thiên nhiên của thảo nguyên nơi này. Lạc Kiều vui vẻ nhảy chân sáo ngân nga điệu hát của thảo nguyên trông như một đứa trẻ vậy.
A Doãn bật cười nhưng y nhanh chóng xoay người, dùng tay bắt lấy mũi tên đang bay về phía mình. A Tiêu nhìn mũi tên trên tay A Doãn nhếch miệng rồi nhìn về hướng mũi tên bay ra.
- Đón tiếp tụi này như vậy có nồng hậu quá không ?
-......
Trước mặt họ là một nam nhân thân hình có chút nhỏ nhắn, nước da trắng, đôi mắt long lanh nhìn họ đầy căm thù. A Doãn lần đầu nhìn thấy người này có chút lệch nhịp, y định lên tiếng nói thì liền bị người kia rút tiếp mũi tên nữa dương cung định bắn về phía y.
Hai người A Tiêu và A Doãn phút đầu còn muốn vui đùa một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-sao-ta-khong-can/1477036/chuong-119.html