Các bạn học nghe thấy lời Tô Mộ Nghiên nói thì liền nhanh chóng chạy đi tìm thầy chủ nhiệm. Còn Thái Văn Kỳ thấy Tô Mộ Nghiên lo lắng cho mình thì rất hạnh phúc, ánh mắt nhìn cô vẫn luôn dịu dàng.
Tô Mộ Nghiên lúc này vẫn vô cùng lo lắng, lại còn cảm thấy đau lòng. Cô nhìn Thái Văn Kỳ, hỏi anh: “Cậu còn đau lắm không?” Dù cố gắng kìm nén cảm xúc nhưng miệng Tô Mộ Nghiên vẫn hơi mếu máo, trông giống như sắp khóc đến nơi.
Thái Văn Kỳ vốn muốn Tô Mộ Nghiên quan tâm đến mình hơn, lo lắng cho mình hơn. Nhưng thấy cô đau xót cho mình như vậy, anh lại không nỡ khiến cô đau lòng nên liền trả lời cô: “Không còn đau đâu.”
Nói dối.
Tô Mộ Nghiên biết rằng anh rất đau.
Đúng là đồ ngốc, tự dưng chạy đến che cho cô làm gì. Bình thường cô đối xử lạnh nhạt với anh như vậy, anh nên mặc kệ cô mới đúng chứ.
Bây giờ bị thương ở lưng đã nguy hiểm lắm rồi, ngộ nhỡ vừa rồi không may bị thương ở đầu thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây Tô Mộ Nghiên thật sự hoảng sợ, vội vàng nói với Thái Văn Kỳ: “Lần sau tuyệt đối không được che cho tôi như vậy nữa.”
Thái Văn Kỳ nghe vậy thì không nói gì, chỉ nhìn cô rồi cười.
Tô Mộ Nghiên thì lại muốn khóc. Đôi mắt đỏ hoe của cô đã ngân ngấn nước, cổ họng cô nghẹn lại nhưng vẫn cố to tiếng với Thái Văn Kỳ: “Cười gì mà cười, bị thương ra như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-tam-co-lo-thich-toi-roi/2662160/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.