“Đúng rồi!” Hà Tuyết Sam ngay lập tức đáp, “Trước kia tớ chưa bao giờ thấy cậu tự buộc dây giày cả, nhưng có mấy lần tớ đã nhìn thấy Thái Văn Kỳ buộc dây giày cho cậu rồi đấy!”
Tô Mộ Nghiên nghe vậy thì ngẩn người, chẳng lẽ nam sinh buộc dây giày trong ký ức của cô chính là Thái Văn Kỳ sao?
Tô Mộ Nghiên vừa nghĩ đến đây thì Hà Tuyết Sam đã nói tiếp: “Thái Văn Kỳ đối xử với cậu thật sự rất tốt, đến tớ cũng phải ngưỡng mộ đấy.” Nói đến đây, Hà Tuyết Sam thở dài: “Cậu gặp tai nạn mất trí nhớ, sau đó dường không còn thân thiết với cậu ấy nữa, chắc chắn là cậu ấy rất đau lòng.”
“Đau lòng?” Tô Mộ Nghiên trầm mặc, thầm hỏi liệu Thái Văn Kỳ có thật sự đau lòng không? Cô vẫn không thể tin chuyện anh đối tốt với cô là thật lòng.
Vậy mà không ngờ Hà Tuyết Sam lại nói: “Đương nhiên là đau lòng rồi. Khi cậu gặp tai nạn, tớ có hỏi mấy cô y tá thì biết được là Thái Văn Kỳ đã trông cậu hai đêm liền, không rời cậu nửa bước. Tới buổi chiều bọn tớ tới thăm cậu, Thái Văn Kỳ còn vì kiệt sức mà ngất đi đấy.”
“Cái gì?” Tô Mộ Nghiên kinh ngạc, “Thái Văn Kỳ bị ngất… vì chăm sóc tớ?”
“Ừ, chính mắt bọn tớ nhìn thấy cậu ấy ngất mà. Hôm đó lúc bọn tớ mới đến thì đã thấy cậu ấy tiều tụy như không còn sức sống, sau đó thì kiệt sức mà ngã vật xuống dưới đất.”
Nghe đến đây Tô Mộ Nghiên sững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-tam-co-lo-thich-toi-roi/2662163/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.