Sáng chủ nhật - ngày tổ chức lễ hội trường.
Thái Văn Kỳ đến đón Tô Mộ Nghiên đến trường như mọi ngày. Nhưng hôm nay, anh cảm thấy thái độ của Tô Mộ Nghiên đối với anh không giống như mọi khi.
Nhìn thấy anh, Tô Mộ Nghiên mỉm cười rồi nói: “Chào cậu.”. Mặc dù nụ cười có chút không được tự nhiên, nhưng Thái Văn Kỳ biết Tô Mộ Nghiên đã mở lòng với anh rồi.
Lên trên xe, Tô Mộ Nghiên quan tâm hỏi Thái Văn Kỳ rằng vết thương đã đỡ chút nào chưa. Thái Văn Kỳ thật sự rất vui mừng, mỉm cười đáp: “Đỡ nhiều rồi.”
Sau đó, anh liền tìm chủ đề nói chuyện với Tô Mộ Nghiên. Tô Mộ Nghiên không hề lạnh nhạt mà rất nghiêm túc cùng anh trò chuyện. Thế là lần đầu tiên kể từ khi mất trí nhớ, Tô Mộ Nghiên và Thái Văn Kỳ mới nói chuyện với nhau nhiều đến vậy.
Tới trường, Tô Mộ Nghiên liền cùng các bạn bắt tay vào làm việc ở quán trà sữa. Thái Văn Kỳ muốn giúp đỡ, nhưng Tô Mộ Nghiên vì lo cho vết thương của anh nên nhất quyết không cho anh làm việc.
Thái Văn Kỳ vì vậy nên chỉ có thể ngồi trong quán trà sữa, yên lặng nhìn Tô Mộ Nghiên đang bận bịu với công việc.
Rất nhanh trong trường đã có thêm nhiều học sinh đến, tạo nên không khí nhộn nhịp và tấp nập của lễ hội.
Quán trà sữa của lớp 10-1 cũng rất nhanh đã chật kín khách, Thái Văn Kỳ cuối cùng cũng phải ra giúp đỡ một tay.
Đến khoảng tám giờ quán vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-tam-co-lo-thich-toi-roi/2662159/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.