Ban đêm, mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi dưỡng sức. Tô Bạch dựa vào người Mộ Thanh Giác, thấp giọng dặn mọi người phải vạn phần cẩn thận, bởi vì không nhìn thấy gì, lại lo lắng có người gặp bất trắc mà những người còn lại không biết cho nên Vân Tiêu liền đề nghị tất cả ngồi tán gẫu với nhau.
Vân Chu hoạt bát tinh quái, bình thường nói nhiều như bà tám, độc thoại cũng đạt tới cảnh giới vĩnh viễn sánh cùng trời đất, nghe Vân Tiêu nói liền lập tức chụp lấy cơ hội, từ những chuyện lặt vặt nhảm nhí như ‘Xích Vũ chân nhân khi ngủ vừa ngáy vừa nghiến răng khiến thê tử chịu không nổi phải bỏ nhà đi, bởi vậy cho nên Xích Vũ chân nhân bốn mươi tuổi mới bất đắc dĩ đổi nghề thành người tu chân’ cho đến vấn đề nhân sinh như ‘đám đệ tử tinh anh của Vô Cực môn chỉ có mấy trăm người, càng buồn cười là chỉ có không đến một trăm nữ tu, tỉ lệ nam nữ chênh lệch nghiêm trọng, thế cho nên cả đám đều đua nhau oán thán’, các ngành các nghề đều được đề cập đầy đủ.
Bùi Nhiên vẫn muốn cướp quyền lên tiếng để kể cho mọi người nghe những năm tháng phong lưu đa tình khi hắn còn trẻ. Vì thế hai người cứ ngươi tới ta đi, vô cùng náo nhiệt. Hiển nhiên chẳng ai thèm tranh chỗ của hai tên lắm mồm này, chỉ yên lặng nghe, thi thoảng nói một tiếng cho biết mình vẫn ở đây.
Mãi mới nghe xong một đoạn tình cảm sướt mướt lãng mạn của Bùi Nhiên, Vân Chu lãnh diễm cao quý tỏ vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-moi-that-la-tuyet-sac/1337631/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.