Trong sơn động tối tăm âm lãnh, một thiếu niên bạch y đang bình yên ngủ say trên tảng đá lớn bằng phẳng, tĩnh lặng mà tốt đẹp, không hề hay biết nguy hiểm đang tới gần.
Ngón tay tinh tế lạnh lẽo vỗ vỗ hai má thiếu niên, cảm nhận được xúc cảm mềm mại non mịn dưới tay, nữ tử có dung nhan mị hoặc liền lộ ra một nụ cười quỷ dị âm trầm, ả yếu ớt nói: “Thật là chọc người trìu mến mà, khuôn mặt xinh đẹp thế này, đến ta nhìn còn thấy động tâm nữa là.” Nói xong ả cúi xuống, mũi hơi hích hích, ngửi hơi thở trên người thiếu niên, “Đáng tiếc mới tới Toàn Chiếu kỳ, may mà dương khí sung mãn.”
Ngón tay xẹt qua mi mục tinh xảo, sống mũi cao thẳng của thiếu niên, nữ nhân buông lời cảm thán như một tiếng thở dài: “Ngươi cũng đừng oán ta, muốn oán thì đi mà oán sư đệ của ngươi ấy. Y đánh ta trọng thương, nếu ta không thải bộ thì sao còn mạng mà ra khỏi Huyền Thiên bí cảnh chứ?” Ánh mắt quyến rũ bình tĩnh nhìn thiếu niên đang say giấc, giả dối mà tham lam, giống như đang nhìn một bàn mỹ thực ngon miệng vậy.
Người này đúng là Mị Cơ. Ngày đó ả bị trọng thương trong lúc chiến đấu với Mộ Thanh Giác, vì muốn sống sót ra ngoài nên đã tìm ba gã ma tu còn lại, dùng cấm thuật thải dương bổ âm. Đáng tiếc phần lớn ma tu đều phóng đãng, tu vi của ba kẻ kia lại tương đối thấp cho nên căn bản không cung cấp đủ dương khí cho ả.
Mị Cơ vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-moi-that-la-tuyet-sac/1337632/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.