Trong lòng Mộ Thanh Giác chấn động mạnh, y bối rối trong nháy mắt nhưng lại che giấu cảm xúc của bản thân rất nhanh. Đột nhiên nhớ tới một màn lúc nãy Tô Bạch ôn nhu ỷ lại vào mình, lệ khí đang cuồn cuộn bỗng chốc đều được hóa giải, nếu sư huynh đã biết chân tướng thì chỉ sợ rằng cho dù không sinh lòng ghét bỏ cũng sẽ có hiềm khích, sao có thể đầy mặt thản nhiên như vậy, y cau mày, “Ngươi đã nói gì với huynh ấy?”
Bùi Nhiên biết mình thành công rồi, “Ta chẳng nói gì hết, là hắn chủ động đề cập tới chuyện đó. Ta cũng không rõ hắn biết được bao nhiêu, cơ mà ngươi biết đấy, tuy sư huynh thoạt nhìn lạnh lùng nhưng lại cực kỳ coi trọng những người bên cạnh mình. Nói vậy ngươi sẽ không mạo hiệm chuốc lấy sự chán ghét của hắn đâu nhỉ.”
Bùi Nhiên nói không sai, những chuyện có liên quan tới Tô Bạch thì cho dù chỉ là tỷ lệ một phần một vạn, y cũng không dám cược. Mộ Thanh Giác bình tĩnh nhìn Bùi Nhiên, ánh mắt lại chuyển qua thanh niên đang luyện kiếm, “Hi vọng ngươi nói được thì làm được, nếu như để hắn phát hiện ra điều gì, hoặc là cố ý tiếp cận sư huynh, ta có rất nhiều cách khiến hắn im hơi lặng tiếng mà biến mất.”
Tảng đá dưới đáy lòng rơi xuống, Bùi Nhiên nhẹ nhàng thở ra, nghiêm túc nói: “Đa tạ.”
“Không cần, chẳng qua đều là vì sư huynh mà thôi.” Mộ Thanh Giác xoay người muốn đi.
“Đợi đã!” Bùi Nhiên gọi y lại, “Ngươi còn nhớ đã từng đồng ý với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-moi-that-la-tuyet-sac/1337629/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.