Khi Mộ Thanh Giác trở về thì trời đã sáng, mặt trời ló rạng phía đông, y bước đi trong ánh bình minh. Nhìn thấy cảnh trong phòng thì nhất thời đen mặt, trừ Tô Bạch và Bùi Nhiên thì còn có cả Mạc Ngôn, hơn nữa nhìn từ góc độ này chỉ thấy Mạc Ngôn đang đặt tay lên đỉnh đầu Tô Bạch, hơi hơi cúi người, thoạt nhìn vô cùng thân thiết.
Hít một hơi thật sâu, Mộ Thanh Giác áp chế nội tâm đang cuộn trào tức giận, ôn nhu cười: “Sư huynh.”
Mạc Ngôn dùng ngọc quan buộc lại mái tóc đang tán loạn trong tay, cười đôn hậu, “Xong rồi.” Tầm mắt Tô Bạch bị chắn, vừa rồi lại đang thất thần nghĩ ngợi cho nên căn bản không chú ý tới Mộ Thanh Giác. Hắn vuốt tóc, quả thực Mạc Ngôn làm tốt hơn mình nhiều, gật đầu nói cám ơn.
Mắt thấy bị hai người bỏ qua, sắc mặt Mộ Thanh Giác càng thêm khó coi. Bùi Nhiên tranh thủ pha trò, nịnh nọt nói: “Ai yo, Mộ sư huynh đã về đấy à? Cầm gì trong tay vậy, sáng sớm đã ra ngoài ư?”
Tô Bạch nghe vậy nhìn về phía Mộ Thanh Giác, trong tay y đang cầm một hộp đựng thức ăn sơn màu đỏ, cả người đẫm sương sớm, mang theo hơi lạnh, trong lòng biết y hẳn đã đạt thành hiệp nghị với Ân Hồng Tụ nhưng cũng không biểu hiện gì trên mặt, chỉ nói theo Bùi Nhiên: “Về rồi đấy à?”
Mộ Thanh Giác khẽ gật đầu, chẳng nói chẳng rằng đặt hộp thức ăn lên bàn, mở nắp hộp, lấy ra một chén cháo thơm ngát, hương thơm tràn ra tứ phía khiến người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-moi-that-la-tuyet-sac/1337628/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.