Dụ Sấm nhận thức được bản thân mình có gì đó không ổn, từ lúc ở bên ngoài khách sạn, khi nghe Quý Miên thốt ra câu nói đó thì một góc nào đó trong cơ thể hắn như nứt ra một cái khe, rồi sau đó mọi chuyện trở nên kỳ quặc.
Hắn dùng khăn giấy lau đi vệt nước dính máu trên môi Quý Miên.
Tâm thần phân liệt à? Hắn nghĩ thầm.
Nhưng nếu là tâm thần phân liệt thì sao hắn vẫn nhớ chuyện vừa xảy ra?
Quý Miên để ý thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, hỏi: "Sao vậy?"
Vừa mới mở miệng, chỗ môi bị cắn đã nhói lên, làm cậu lập tức nhíu mày lại.
"Đau à?" Dụ Sấm hỏi, ngón tay chạm nhẹ vào dấu răng đang hằn trên xương quai xanh của Quý Miên, vừa mới chạm nhẹ mà cơ thể dưới tay hắn đã run lên vì đau.
Rõ ràng là do hắn cắn, nhưng lòng Dụ Sấm lại bùng lên một ngọn lửa vô danh.
"Này..." Quý Miên nghiêng đầu, đẩy hắn ra.
Chưa kịp nói gì lại bị Dụ Sấm hôn lần nữa.
Không khác gì rắc muối lên vết thương, cơ thể Quý Miên run rẩy không thôi.
May mà kỹ thuật hôn của Dụ Sấm bây giờ đã tốt hơn lúc nãy nhiều.
Lúc này chuông điện thoại Quý Miên vang lên.
Tài xế đợi cả buổi không thấy người xuống bèn gọi đến hỏi.
Liên tục bị giày vò, môi vừa mới lau khô lại bắt đầu chảy máu, Quý Miên đau đến mức không muốn mở miệng, dứt khoát ném điện thoại cho Dụ Sấm.
Dụ Sấm bắt máy: "Alo."
Bên kia hỏi sao hắn với Quý Miên vẫn chưa xuống, có phải còn việc gì khác không. Tài xế hỏi rất uyển chuyển.
Dụ Sấm nhìn Quý Miên, không biết bị điều gì thôi thúc mà hắn lại nói với người ở đầu dây bên kia: "Vâng... có chút việc. Chú cứ về trước đi."
Nói xong thì tắt máy ngay trước ánh mắt kinh ngạc của Quý Miên.
"Tôi bảo có việc khi nào?"
"Không có à?" Dụ Sấm lập tức nhận lỗi: "Tôi xin lỗi, anh không nói gì, tôi cứ tưởng ý anh là tạm thời chưa về."
"..."
Tối nay có quá nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra, chỉ cần nghĩ đến câu "tôi không cần cậu nữa" kia thôi là tim lại nhói đau. Hắn không cách nào thuyết phục được bản thân mình rời xa Quý Miên vào lúc này.
Tối nay hắn cư xử rất khác thường. Dụ Sấm rõ ràng cũng đã nhận thức được điều này nhưng vẫn muốn chìm đắm vào đó.
Hắn nhìn Quý Miên, nói: "Anh không thoải mái... tí nữa tôi đưa anh về nhé."
Quý Miên cảm thấy khó hiểu: "Tôi không thoải mái chỗ nào?"
Dụ Sấm không nói gì mà chỉ liếc mắt nhìn xuống.
Quý Miên: ...
Cậu ngượng ngùng quay mặt đi, đầu gối vốn kẹp bên hông Dụ Sấm cũng rụt lại, mặt nóng bừng hết cả lên.
Vừa vào cửa, Quý Miên đã bị "Dụ Sấm" bế đặt lên bàn. Hiển nhiên là đối phương còn nhớ chứng ám ảnh sạch sẽ của cậu, khách sạn tốt mấy cũng không lên giường, sợ bẩn.
Cậu không nhìn vào mắt Dụ Sấm, lòng thầm gọi hệ thống ra.
Tâm trạng của Quý Miên tối nay có thể nói là lên xuống như tàu lượn, diễn kịch rất cần đến cảm giác nhập vai, mà giờ cậu đã không tìm được cảm giác ấy rồi.
Cứ tiếp tục thế này thì sắp không diễn nổi nữa...
Đáng tiếc hệ thống lần nào cũng đều rất tự giác ngắt kết nối.
Ngay lúc "Dụ Sấm" cắn vào vai cậu là hệ thống liền【Ui】một tiếng rồi biến mất không thấy bóng dáng đâu rồi.
Theo kinh nghiệm trước đây thì ít nhất phải đến sáng mai mới xuất hiện.
Dụ Sấm xốc vạt áo của Quý Miên lên luồn tay vào, không khách khí chút nào mà cầm lấy.
Quý Miên bị hắn vuốt đến run rẩy, hơi thở cũng bất ổn: "Tôi không bảo cậu— "
Dụ Sấm khóa kín môi Quý Miên, không cho cậu có cơ hội nói chuyện.
Hắn học theo tư liệu mình từng thu thập được, tuy không có kinh nghiệm thực tế nhưng dựa vào bản năng và khả năng học hỏi mạnh mẽ nên khúc đầu làm cũng rất ra gì, cả người Quý Miên mềm nhũn trong lòng hắn.
Do tức giận nên biểu cảm vẫn dữ dằn lắm, nhưng mặt lại đỏ bừng nên ngay cả lúc trừng mắt trông cũng như đang quyến rũ người ta.
Nội tâm Dụ Sấm không hề bình tĩnh như bên ngoài, lại càng không ngờ tiểu thiếu gia khi động tình lại... mê hoặc đến vậy.
Hắn bỗng nhớ ra nơi này chẳng có gì cả. Trong khách sạn dù có cung cấp sẵn... bao cao su, nhưng chắc không có mấy loại như dầu bôi trơn.
Mặc dù trong tư liệu có nói là có một số ít người không cần dùng thứ đó thì vẫn làm được. Dụ Sấm cũng suy tính xem khả năng làm tiếp trong trường hợp không có dầu bôi trơn lớn bao nhiêu.
Nhưng khi cúi đầu nhìn Quý Miên đang gục vào vai mình, hắn lại cảm thấy dù có thế nào cũng không thể để cậu phải chịu như vậy được.
Dụ Sấm nghiến chặt răng, rõ ràng ban đầu hắn rất khó chịu với chuyện này, thậm chí khi ấy hắn còn tưởng tượng nếu Quý Miên mà ép mình thì mình phải bình tĩnh đối mặt thế nào cơ...
Nhưng tới khi khoảnh khắc ấy đến thật, mà đúng lúc hắn lại buộc phải từ bỏ, hắn không ngờ mình lại không cam tâm đến thế.
Dụ Sấm nhìn khuôn mặt ửng hồng của Quý Miên, mái tóc vàng rủ xuống che khuất phần nào đôi mắt, đẹp đến nao lòng, hắn không nhịn được mà nghĩ: Người này đã từng làm chuyện ấy với người khác chưa?
Sắc mặt hắn bỗng sa sầm xuống, mấy giây sau thì cúi đầu.
Ban đầu Quý Miên còn tưởng Dụ Sấm sẽ hôn cổ mình, cho đến khi cậu trông thấy đối phương hướng xuống dưới nữa.
Nhận ra Dụ Sấm định làm gì, không hiểu sao cậu lại hơi luống cuống, vô thức co gối lên chặn ngực hắn, nhưng tiếc là không có mấy tác dụng.
Dụ Sấm giữ đầu gối cậu lại, còn thuận tay banh nó ra.
Sau đó hắn cúi người xuống, há miệng cắn lấy khóa quần của cậu.
Mới chỉ bị môi hắn chạm vào cách một lớp vải thôi mà cơ thể Quý Miên đã run rẩy rồi
Còn định nhấc chân đạp người trước mặt, nhưng lúc này thì đến cả động tác chống cự cũng đều biến vị.
...
Lúc Dụ Sấm rửa tay xong bước ra từ phòng tắm thì Quý Miên đã ngồi trên ghế rồi, quần áo nghiêm chỉnh, hai chân còn khép lại.
Quý Miên ngẩng đầu lên nhìn hắn, biểu cảm trông hơi kỳ lạ. Không phải là không thích, dù gì cũng mới sướng qua mà, nhưng cũng không thoải mái cho lắm, vì bản thân mình là người chi tiền nhưng lại không phải bên chủ động.
Đang ở trong trạng thái muốn nổi giận nhưng lại không tìm được lý do, mà nhịn xuống thì lại thấy mất mặt.
Dụ Sấm dùng mu bàn tay quẹt ngang miệng, lau đi vệt nước còn đọng lại sau khi súc miệng.
Hắn không ngờ mình lại chủ động.
Tự dưng nhớ lại câu Quý Miên từng nói trong câu lạc bộ Mỹ Đốn nửa năm trước, tâm trạng khó tả vô cùng.
À vẫn có sự khác biệt chứ, thứ nhất là đã qua thời hạn "một tháng" mà Quý Miên nói lúc đó lâu rồi, thứ hai là hắn đâu có quỳ xuống liếm cho cậu...
Dụ Sấm bước tới, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Quý Miên, ấy thế mà còn cảm thấy đáng yêu cực kỳ.
Hắn giơ tay ôm lấy cậu.
Quý Miên cũng cho hắn ôm, nhưng đầu lại ngửa ra sau, ánh mắt mang vẻ chê rõ ràng như kiểu rất sợ Dụ Sấm sẽ hôn mình lúc này vậy.
Dụ Sấm: ...
Rõ là thứ của mình, hắn chẳng thấy gì thì thôi, người này lại còn chê? Với lại hắn đã súc miệng kỹ rồi.
Dụ Sấm cảm thấy công sức mình bỏ ra còn chẳng mang lại kết quả gì.
Giờ cũng đã muộn, bình thường giờ này hai người đều lên giường đi ngủ rồi. Trong lòng Dụ Sấm biết tối nay vẫn phải ai về nhà nấy rồi.
Quý Miên không thích ngủ giường khách sạn. Bình thường đi xa nhà thì đành chịu, chứ giờ nhà ở đây nên không đời nào cậu chịu ngủ ở ngoài.
"Để tôi đưa anh về." Hắn đứng dậy nói.
...
Khi hệ thống lại xuất hiện đã là sáng sớm hôm sau.
Vừa ra đã hỏi thăm tình hình chiến đấu:【Tình hình tối qua thế nào?】
Quý Miên mới tỉnh chưa lâu, vẫn đang nằm ườn trên giường không dậy, nghe thấy giọng hệ thống thì lập tức lên tinh thần:【Hệ thống!】
Hệ thống nhìn quanh, nó nhận ra đã về nhà họ Kỷ rồi:【Sớm vậy đã về rồi à? Anh cậu tối qua trông điên loạn ra phết mà...】Hóa ra chỉ là giả thôi à.
Quý Miên: ...
Cậu giải thích tình huống tối qua một lượt.
Hệ thống nghe xong, bắt đầu suy nghĩ. Trước khi ngắt kết nối với Quý Miên, nó không thấy Dụ Sấm có gì bất thường cả, nhưng nó tin tưởng vào cảm giác của Quý Miên.
【Ý cậu là, Dụ Sấm hôn cậu tối qua là ý thức của anh cậu trong thế giới thực?】
【Có lẽ vậy.】
【... Thế thì lạ nhỉ, nhưng cũng không phải là không thể.】Hệ thống nói ra nghi vấn bấy lâu nay của mình:【Trước đây tôi có nói với cậu là anh cậu có khả năng là người nhận nhiệm vụ giống cậu. Mãi đến gần đây thì suy đoán này mới bị tôi phủ định.】
【Anh ta không giống người nhận nhiệm vụ. Ít nhất là qua nhiều thế giới như thế, tôi không nhìn ra anh ta đang thu thập loại trị số cảm xúc gì. Có vẻ như anh ta đến đây chỉ để giúp cậu thôi.】
【Giúp tôi?】Quý Miên hoang mang:【Tại sao lại giúp tôi?】
【Chỉ có thể chờ tới khi cậu về thế giới thực rồi tự hỏi anh ta thôi. Nhưng có một điều có thể khẳng định là anh ta muốn cậu nhanh chóng tích đủ điểm để quay về hiện thực.】
Trái tim Quý Miên khẽ xao động. Phải chăng điều này có nghĩa là ở hiện thực, có lẽ mình và anh ấy biết nhau? Thậm chí cả hai còn rất thân thiết...
【Ừm, còn một vấn đề nữa, anh tôi nói "đừng bận tâm đến anh" là sao nhỉ?】
Hệ thống nghĩ một lúc rồi nói:【Tôi nghĩ chắc ý anh cậu là đừng bận tâm đến cảm nhận của anh ta, lúc nên vắt thì cứ vắt anh ta hết cỡ vào!】
Quý Miên:【...】Thật à?
Suy nghĩ kỹ thì có vẻ như cũng chỉ có một cách giải thích này thôi.
Đừng bận tâm đến cảm nhận của anh, lúc nên vắt thì cứ vắt hết cỡ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]