🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Lune

Hệ thống quan sát trạng thái của Quý Miên, phát hiện cậu trông khá hơn rất nhiều so với tối qua, bèn hỏi:【 Không buồn nữa à?】

Quý Miên ngẩn ra một lúc mới hiểu ra hệ thống đang hỏi cái gì.

Tối qua, vì nghĩ tới khả năng Dụ Sấm có thể sẽ thích người khác nên tâm trạng của cậu không được ổn...

Mặc dù vấn đề vẫn chưa được giải quyết nhưng nhờ chuyện xảy ra tối qua mà dòng suy nghĩ rối bời của cậu đã được tháo gỡ một cách kỳ diệu.

Bởi vì Quý Miên phát hiện ra còn một người nữa cũng sợ mất đi giống cậu.

Việc Dụ Sấm cũng có cùng cảm xúc giống cậu chẳng hiểu sao lại khiến cậu cảm thấy được an ủi rất nhiều.

【 Ừm.】

...

Tháng Ba, Dụ Sấm lần lượt nhận được báo giá từ một vài công ty phần mềm, có điều toàn lừ công ty nhỏ, mức giá cao nhất cũng chỉ vài triệu.

Trong nhóm, ngoại trừ Dụ Sấm với anh Chu ra thì những người còn lại đều tỏ ra rất phấn khích. Tất cả đều là sinh viên nên khi nghe thấy số tiền lớn như vậy khó tránh khỏi kích động.

Lúc anh Chu nghỉ việc, mức lương hàng năm ở công ty cũ cũng gần một triệu nên anh cũng không quá bất ngờ khi nghe thấy con số này.

Dụ Sấm không vội, kiên nhẫn đợi tiếp đến cuối tháng Ba, chờ anh Chu hối hả hẹn gặp hắn ở quán cà phê ngoài trường.

Vừa gặp mặt đối phương đã nói ngay: "Phía Công nghệ Thái Hưng đã đưa ra mức giá dự kiến rồi."

Hai mươi triệu, không chênh lắm với con số mà Dụ Sấm dự đoán trước.

Anh Chu thở ra một hơi thật dài: "Muốn chờ Bùi Thịnh không?"

Dụ Sấm: "Không cần chờ nữa." Dù có tin từ Bùi Thịnh thì cũng không thể cao hơn Thái Hưng được.

"Còn về phía Vân Trì, ông chủ của họ muốn đích thân gặp cậu để trao đổi, nhưng họ vẫn chưa đưa ra mức giá cụ thể. Cậu có muốn đi gặp không?"

Dụ Sấm ngẫm nghĩ rồi nói: "Có."

Cho dù cuối cùng tập đoàn Vân Trì có ý định hợp tác hay không thì riêng thành ý này vẫn rất đáng để đi một chuyến.

Anh Chu cười khẽ: "Anh cũng đoán cậu sẽ nói thế."

Tập đoàn Vân Trì trong năm qua đã có những bước phát triển vượt bậc cực kỳ đáng chú ý ở Ninh Thành, thế nhưng người đứng sau lại vô cùng kín tiếng. Gặp mặt đối phương một lần biết đâu lại thu được kết quả bất ngờ.

Sau khi hai người chia tay nhau, Dụ Sấm ngồi trong quán cà phê thêm một lúc, nhìn chằm chằm vào nhật ký cuộc gọi trên điện thoại.

Hôm nay Quý Miên không gọi đến.

Hắn nắm chặt điện thoại, chợt nghĩ đến tập đoàn Bùi Thịnh, nhà họ Bùi và cả Bùi Thanh nữa.

Trong suốt mấy năm hắn ở Ninh Thành, những danh từ này gần như chưa từng dính dáng gì đến cuộc sống của hắn cả.

Nhưng dạo gần đây không hiểu sao hắn lại rất hay nghĩ đến cái tên Bùi Thanh.

Dụ Sấm cảm thấy rất khó hiểu. Hắn và người kia vốn chẳng hề quen biết, thậm chí số lần nghe thấy cái tên Bùi Thanh ít ỏi cũng đều nghe từ miệng đám bạn của Quý Miên. Vậy mà chẳng hiểu thế nào, dạo này hắn lại thường xuyên để ý đến sự tồn tại của người đó.

Hôm nay Quý Miên không gọi hắn đến nhà họ Kỷ, nhưng Dụ Sấm lại đến mà không báo trước.

Do đến mà không báo trước nên hắn phải chờ ở nhà họ Kỷ cả tiếng đồng hồ mới chờ được Quý Miên chẳng biết đi đốt tiền ở đâu về.

Bất ngờ nhìn thấy Dụ Sấm trong nhà mình, Quý Miên bỗng sững sờ, ngay sau đó bảo Dụ Sấm đi rót cho mình cốc nước.

Người nọ ngoan ngoãn đi lấy.

Quý Miên nhanh chóng tháo chiếc đồng hồ màu xanh navy trên cổ tay trái ra nhét vào túi quần. Không để Dụ Sấm nhìn thấy mình đang đeo chiếc đồng hồ hắn tặng.

Đợi Dụ Sấm cầm một cốc nước ấm đến, Quý Miên mới cau mày mở miệng: "Dạo này cậu có vẻ rảnh nhỉ."

"Ừm, không bận lắm." Dụ Sấm nói.

Đây là khoảng thời gian nhàn rỗi nhất trong mấy năm đại học của hắn. Không có áp lực kinh tế, cũng không có áp lực học lên hay tốt nghiệp. Ngay cả bảo vệ luận án vào tháng Sáu cũng đã chuẩn bị xong. Hơn nữa kể từ khi sang xuân, sức khỏe của Dụ Tinh ngày một tốt hơn, cũng đã có thể chạy nhảy nô đùa trên sân thể dục như bao bạn bè đồng trang lứa...

Dường như cả thế giới bỗng bắt đầu xoay chuyển theo ý muốn của Dụ Sấm.

Dụ Sấm không hề lo lắng về tương lai.

Hắn tự tin vào năng lực của bản thân, cho dù đến khi hết hạn hợp đồng với Quý Miên rồi mới cân nhắc phát triển sau này thì cũng vẫn hoàn toàn kịp.

"Hôm nay tôi..."

Quý Miên quay đầu lại, chờ trọng điểm sau "hôm nay tôi".

Dụ Sấm chỉ mở đầu rồi dừng lại. Không ngờ hắn còn muốn chia sẻ chuyện hôm nay Công nghệ Thái Hưng báo giá với Quý Miên nữa.

Ham muốn chia sẻ kỳ quái.

Hai mươi triệu mà thôi, đối với Quý Miên chẳng qua chỉ là giá của một chiếc đồng hồ yêu thích.

Đợi cả buổi cũng không đợi được nửa sau câu nói của hắn, Quý Miên lẩm bẩm một tiếng: "Thần kinh..."

Lẩm bẩm xong thì bưng cái cốc vào phòng ngủ nghỉ ngơi. Dụ Sấm cũng đi theo cậu.

Đóng cửa phòng ngủ lại, ánh mắt Dụ Sấm cứ lưu luyến trên gáy Quý Miên mãi.

Kể từ lần ở khách sạn cách đây một tháng, hắn luôn vô duyên vô cớ nảy sinh những ý nghĩ đó: muốn ôm cậu, hôn cậu...

Có đôi khi tỉnh lại từ những dục vọng ấy là lại thấy bực bội, giống như tận mắt trông thấy bản thân mình rơi xuống vực sâu không đáy vậy.

Dụ Sấm biết rõ mình muốn gì. Trong cuộc đời mình, hắn gần như chẳng kế hoạch gì cho chuyện tình cảm cả, nhưng nếu thực sự yêu ai đó thì tình yêu đó nhất định phải lành mạnh, chung thủy.

Còn nhìn người trước mắt, nhuộm tóc vàng rực nổi loạn trông chẳng giống con nhà lành chút nào, lại thêm khuôn mặt đa tình cùng cả gia sản kếch xù để tiêu xài phung phí nữa.

Liệu có thể trông mong một tên ăn chơi trác táng thường xuyên lui tới mấy chỗ phong hoa tuyết nguyệt chung thủy với ai à?

Người này miệng thì nói thích Bùi Thanh nhưng chẳng phải vẫn đi tìm một người giống anh ta để thay thế còn gì?

Tình cảm thật rẻ mạt.

Quý Miên uống hai ngụm nước cho ẩm cổ họng rồi quay đầu lại: "Qua đây."

Đầu óc Dụ Sấm còn chưa kịp phản ứng nhưng cơ thể đã theo bản năng đi qua hôn cậu.

Tới khi hoàn hồn thì chỉ muốn cắn lưỡi mình.

"..."

Quý Miên nhìn vẻ mặt nhăn nhó như nuốt phải ruồi của Dụ Sấm: "Vẻ mặt cậu sao đấy? Chỉ bảo hôn có cái thôi mà còn thấy tủi thân nữa à?"

"... Không."

"Tủi thân cũng vô dụng. Đi mở cửa sổ đi."

Cuối tháng Ba đang là thời điểm muôn hoa đua nở, khu vườn bên cạnh phòng ngủ của Quý Miên ngập tràn sắc hoa rực rỡ.

Dụ Sấm bước tới mở toang cửa sổ, để hương hoa từ vườn tràn vào phòng.

Lúc đi ngang qua cái bàn trong phòng ngủ lại liếc thấy cái khung ảnh đặt trên bàn, kể từ lần đầu tiên bước vào căn phòng này đến nay đã nửa năm trôi qua, nó vẫn nằm cố định ở đó. Giống như một cái đinh ghim sâu vào trong da thịt không rút ra được, thỉnh thoảng lại người ta buốt nhói.

Dụ Sấm nhíu mày.

Có gì đâu mà bận tâm.

【Điểm si tình + 60, người đóng góp: Dụ Sấm.】

Quý Miên nghe thấy âm báo trong đầu thì khựng lại.

Tần suất ghi nhận điểm si tình tháng này có vẻ cao, thậm chí có lúc Dụ Sấm không ở bên cạnh mà nó cũng vang lên.

【Hệ thống, dạo này điểm tích lũy tăng lên nhiều không?】

Hệ thống kiểm tra dữ liệu:【Tính tổng thì cao hơn trước gần gấp đôi.】

【Gấp đôi thôi á?】Quý Miên hơi ngạc nhiên.

Không phải là cậu thấy ít, chỉ là con số này không khớp lắm với tần suất âm báo mà cậu nghe được thôi.

Cậu cảm giác âm báo mình nghe thấy mỗi ngày phải nhiều hơn gấp đôi tháng trước ấy.

【Cậu cảm giác đúng đấy, có vẻ như điểm si tình mỗi lần tăng ít hơn trước.】

Nói cách khác, mặc dù số lần tăng điểm si tình trong tháng này tăng lên nhưng số điểm tăng lên mỗi lần lại ít hơn trước.

Theo tính toán của hệ thống thì trung bình mỗi lần tăng thấp hơn trước một phần ba.

【 Tôi nghi ngờ chuyện này có lẽ liên quan đến việc anh trai cậu đột ngột xuất hiện hôm đó.】Hệ thống phân tích:【Tuy chưa rõ ngọn ngành thế nào nhưng xem tình hình hiện tại thì việc linh hồn anh ta từ thế giới thực xuất hiện ở đây sẽ ảnh hưởng đến số điểm si tình mà Dụ Sấm cung cấp. Có lẽ mất ký ức là cái giá anh ta phải trả khi đến thế giới ảo.】

【Nói cách khác, nếu anh trai cậu có lại ký ức thì anh ta chẳng khác nào đồ bỏ đi với cậu hết.】

Đồ bỏ đi?【Anh ấy không phải đồ bỏ đi!】

【 ... Ý tôi là về phương diện đóng góp điểm tích lũy.】Hệ thống nói cách khác uyển chuyển hơn:【Thì anh ta vô dụng.】

Ánh mắt Dụ Sấm dừng lại ở khung hình đặt trên bàn sách trong phòng ngủ của Quý Miên.

Một mặt nghĩ rằng, đã tìm người thay thế rồi thì còn thích đối phương bao nhiêu nữa? Mặt khác lại mâu thuẫn cảm thấy, cái tấm ảnh trong khung ảnh kia nhìn sao cũng thấy gai mắt.

Lúc sau ôm Quý Miên lần nữa, đùi cọ phải vật cứng nào đó trong túi quần bên trái của Quý Miên, hắn bỗng khựng lại rồi sờ thử.

Mọi túi áo túi quần trên người Quý Miên ngày thường chỉ có tác dụng trang trí, cho đẹp, chứ chưa từng bỏ bất cứ thứ gì vào trong cả.

Hắn còn chưa sờ ra được cái gì thì đã bị Quý Miên vỗ vào mu bàn tay.

Dụ Sấm nghiêng đầu hỏi: "Cái gì bên trong vậy?"

Quý Miên đáp luôn: "Thỏi vàng."

Dụ Sấm cảm giác không giống, hắn thấy cái đó giống dây xích bằng kim loại hơn, kiểu như dây đồng hồ. Tóm lại là chả liên quan gì đến thỏi vàng cả.

Không dưng nhét dây chuyền trong túi làm gì?

Quý Miên đưa tay đẩy hắn ra: "Cậu về đi, tối nay tôi bạn rồi."

"Ăn cơm à?"

"Có hẹn."

Dụ Sấm ngẩng đầu lên: "Hẹn ở câu lạc bộ à?"

"Hỏi nhiều thế làm gì?" Quý Miên cau mày, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của hắn: "Ra ngoài tụ tập thôi. Dạo trước Chu Kỷ đi công tác, mới về mấy hôm nay."

Dụ Sấm lúc này mới buông tay ra.

...

Chu Kỷ về Ninh Thành chỉ gọi đúng hai người là Quý Miên với Tiết Tông Quang ra ngoài.

Anh có rất nhiều bạn ở Ninh Thành, nhưng thân nhất là Tiết Tông Quang, "Kỷ Phàm" xếp thứ hai.

Nửa năm qua, mối quan hệ của ba người chẳng biết từ khi nào lại gần gũi thân thiết hơn trước nhiều.

Chu Kỷ liếc mắt quan sát Quý Miên.

Người vẫn vậy, cách nói chuyện vẫn gàn dở như cũ, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm giác không giống trước kia.

Chu Kỷ liếc thấy ánh lam trên cổ tay Quý Miên, thuận miệng khen: "Đồng hồ đẹp phết."

"Nói thừa, đồng hồ của Kỷ thiếu gia nhà chúng ta có cái nào mà không đẹp?" Tiết Tông Quang rất biết nịnh: "Nhưng mà, hình như hai tháng nay tôi toàn thấy cậu đeo mỗi cái này..."

"Hai tháng á?" Chu Kỷ kinh ngạc nói: "Thế thì hiếm thật."

Đợt này anh không ở Ninh Thành nên hôm nay mới là lần đầu tiên trông thấy cái đồng hồ trên cổ tay Quý Miên.

"Để tôi xem nào, mua bao nhiêu tiền vậy?" Chu Kỷ ghé sát lại, khoác vai bá cổ Quý Miên, còn thuận tay xoa tóc cậu, nói: "Chắc không dưới tám chữ số đâu nhỉ?"

Có thể khiến Kỷ thiếu gia yêu thích đến mức này chắc cũng chỉ có mấy chiếc đồng hồ đắt đến mức khiến người ta phải líu lưỡi kia mà thôi.

"Mua đại thôi, cũng có đeo thường xuyên đâu." Quý Miên lấp liếm cho qua.

Chu Kỷ không hỏi thêm nữa: "À phải rồi, nói cho cậu một tin vui."

"Gì thế?"

Chu Kỷ cười bí hiểm.

"Tôi nghe người nhà họ Bùi nói, tháng sau anh Bùi Thanh mà cậu ngày nhớ đêm mong sẽ về đấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.