🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Lune

Thấy hai người nói chuyện như chỗ không người, Kiều Gia Dương không nhịn được mà lên tiếng gây chú ý: "Tớ không sao thật mà, Dụ Sấm... Cậu cứ đi hẹn hò với bạn trai cậu đi."

Quý Miên lại cười khẽ một tiếng: "Hẹn hò?"

Dụ Sấm mím môi, đoạn kéo cậu sang một bên. Ở nơi cách xa Kiều Gia Dương hơn ban nãy mà cúi đầu thơm môi Quý Miên.

Kiều Gia Dương: ...

Cậu ta nhìn thấy đấy nhé.

Dụ Sấm còn muốn giải thích với Quý Miên: "Xin lỗi, lúc đó tôi..."

"Được rồi." Quý Miên chẳng buồn quan tâm lúc đó hắn nói thế nào, cậu mất kiên nhẫn lắm rồi: "Đến giờ rồi, tôi đang đói đây. Bạn của cậu thì cậu tự xử lý đi."

Dụ Sấm "vâng" một tiếng.

Quý Miên không hề hạ giọng, Kiều Gia Dương nghe thấy cậu bảo Dụ Sấm ở lại thì ánh mắt trở nên nóng rực thấy rõ.

Ánh mắt đó rơi trên người mình làm Dụ Sấm thấy rất khó chịu. Hắn quay sang nhìn Quý Miên, thấy trên mặt cậu chỉ có mỗi vẻ mất kiên nhẫn, như là chẳng nhận ra gì cả.

Nhưng mà cho dù có nhận ra điều gì thì Dụ Sấm cũng biết Quý Miên sẽ không hề để tâm.

Chẳng biết sao hắn lại có cảm giác bất lực.

Quý Miên xoay người bỏ đi. Tài xế thấy vậy cũng tự đi chỗ khác, chờ Quý Miên ăn xong rồi đưa cậu về.

【Cậu cứ để Dụ Sấm ở riêng với người kia thế à?】Vừa đi được vài bước, hệ thống bỗng lên tiếng hỏi.

【Có gì không được à?】

Hệ thống bất đắc dĩ:【Cậu chậm hiểu mấy chuyện tình cảm này thật đấy... Người kia thích Dụ Sấm rõ ràng.】

Quý Miên ngẩn ra.

【Không nhìn ra à? Dụ Sấm vừa xuất hiện là mắt cậu ta đã dính chặt lên người anh cậu rồi. Tôi kiểm tra qua rồi, cổ chân cậu ta vốn chẳng bị thương gì cả.】Còn mấy lời thảo mai kia thì hệ thống chẳng buồn nhắc lại.

【Ồ...】Quý Miên nghe xong cũng không mấy quan tâm, chỉ bình tĩnh nói: 【Nhưng anh tôi đâu có thích người khác.】

Trải qua nhiều thế giới như vậy, Quý Miên hiếm khi ghen lắm.

Cậu chưa từng nghĩ có ngày anh trai cậu sẽ yêu người khác. Bởi vì Quý Miên hiểu rõ bản thân mình sẽ không, cho nên cậu cũng tin tưởng đối phương một trăm phần trăm.

【Sao cậu chắc chắn thế?】

Giọng máy trầm xuống, nhắc nhở cậu: 【Cậu đừng quên, anh ta đâu có ký ức.】

Quý Miên bỗng dừng bước, nhịp tim bỗng đập dồn dập vì câu nói này của hệ thống.

Mãi lâu sau cũng không thể đáp lại lời của hệ thống.

Cậu quay đầu nhìn lại. Phía xa, Dụ Sấm đang ngồi xổm xuống, nói gì đó với chàng trai thanh tú trước mặt. Chàng trai đó cười rất duyên, trông vẻ mặt dưới ánh đèn dịu dàng đến lạ, mà khung cảnh cũng hài hòa vô cùng.

Quý Miên ngẩn người nhìn khuôn mặt của Dụ Sấm.

Đúng như hệ thống nói, người trước mắt cậu thực ra không có ký ức. Mà một người không có ký ức thì làm sao nhớ được lời hứa hẹn từ rất lâu trước kia?

Thậm chí cậu còn không thể hiểu nổi, rốt cuộc anh trai cậu đã làm cách nào mà qua bao nhiêu thế giới vẫn cứ yêu cậu hết lần này đến lần khác..

Quý Miên đột nhiên cảm thấy cơ thể mình lạnh buốt, chìm trong nỗi sợ hãi vô bờ bến.

Nếu... nếu như trong thế giới này, Dụ Sấm không yêu cậu mà lại yêu người khác thì cậu phải làm sao?

Lồng ngực như bị khoét mất một góc.

Cậu chợt nhận ra, niềm tin bấy lâu nay của mình thực ra chẳng hề có chỗ bám rễ mà chỉ lơ lửng trong ảo tưởng của chính cậu thôi.

Quý Miên thậm chí còn muốn quay lại, kéo Dụ Sấm đi, nói với anh rằng đừng thích người khác.

Lúc này hệ thống mới ý thức được mình nói hơi quá:【Này, tôi chỉ tiện mồm nói vậy thôi!】

Nó chỉ muốn nhắc nhở Quý Miên là đừng mất cảnh giác với người bên cạnh Dụ Sấm thôi. Nhưng hậu quả gây ra hình như còn nghiêm trọng hơn nó tưởng nhiều.

【Quý Miên!】Hệ thống gọi tên cậu.

【Ừ.】Quý Miên đáp lại một tiếng, bước tiếp về phía ngược với Dụ Sấm.【Tôi không sao đâu hệ thống.】

Cậu cần bình tĩnh lại một chút.

【...】Hệ thống hối hận rồi.

Nó đã sớm hiểu rõ, giữa Quý Miên và anh trai cậu tuyệt đối không có chỗ cho bất cứ người nào xen vào. Cho dù chỉ là hiểu lầm thì người còn lại cũng sẽ không cho phép.

...

Khoảng một tiếng sau, Quý Miên ăn xong bữa tối đi thang máy xuống tầng, còn chưa ra ngoài đã thấy bóng người cao ráo đứng ở cửa.

Cậu sững sờ, sau đó bước nhanh ra ngoài.

Dụ Sấm như có linh cảm mà quay đầu lại.

Quý Miên hỏi: "Giải quyết xong rồi à?"

"Ừm, không có chuyện gì. Tôi gọi xe về trường giúp cậu ta rồi."

"Không đưa cậu ta về à?"

"Cậu ta là con trai nên cũng đâu cần thiết. Tôi bảo đến trường thì nhắn tin rồi.."

"... Thế cậu đứng đây từ bao giờ?"

Dụ Sấm không trả lời.

Hắn đứng đây lâu phết rồi.

Bên Kiều Gia Dương chỉ mất chưa đầy mười phút là đã giải quyết ổn thỏa. Sau đó mới phát hiện thực ra cậu ta chẳng bị làm sao cả, đúng là phí cả thời gian.

Đến nơi thì đã muộn hơn giờ hẹn gần hai mươi phút rồi. Nghĩ bụng đằng nào lên đó cũng chẳng ăn đủ no nên hắn dứt khoát đứng đợi Quý Miên ở dưới sảnh luôn.

Hắn bước tới, ôm lấy Quý Miên, một lúc sau mới buông ra. Tối nay chẳng hiểu vì sao mà hắn rất muốn ôm cậu.

Quý Miên đi phía trước nên Dụ Sấm không nhìn thấy vẻ mặt của cậu.

Một lúc sau, hai người đi ra khỏi khu vực sáng đèn trước cửa khách sạn, hắn nghe thấy Quý Miên nói bâng quơ một câu: "Trên hợp đồng có nói, trong thời gian hợp đồng còn hiệu lực, cậu không được có bất kỳ mối quan hệ mập mờ nào khác."

Dụ Sấm thấy hơi khó hiểu, không rõ sao Quý Miên đột nhiên nhắc đến chuyện này. "Tôi biết mà."

Chút đạo đức nghề nghiệp cơ bản này, hắn vẫn có. Mà cho dù không có bản hợp đồng đó ràng buộc thì hắn cũng chẳng bao giờ nghĩ đến phương diện kia.

Nghe hắn trả lời, Quý Miên mím môi lại. Không ngờ cậu lại tìm cảm giác an toàn từ một bản hợp đồng...

Cậu ngoái đầu lại, nhìn bóng hình mơ hồ của Dụ Sấm trong bóng tối. Anh à, anh đừng thích người khác.

Lời Quý Miên muốn nói cuối cùng lại bị ép phải truyền đạt theo một cách khác, biến thành một lời đe dọa không có tí sức nặng nào:

"Nếu cậu dám có người khác, tôi sẽ không cần cậu nữa."

Dụ Sấm lập tức dừng bước, toàn thân như bị đóng đinh tại chỗ.

Mấy giây sau hắn mới nghe thấy giọng mình: "... Sao cơ?"

"Không nghe rõ à?" Lồng ngực Quý Miên đau đến mức thắt lại nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Nếu cậu có người khác, tôi sẽ không cần cậu nữa."

Giọng nói hờ hững hòa vào cơn gió lạnh, át đi âm cuối hơi run rẩy.

"..."

Quý Miên cụp mắt xuống, bàn tay siết chặt. Chắc Dụ Sấm đang nghĩ mình đang vô duyên vô cớ gây sự thôi.

"Thôi." Cậu xoay người, buông một câu: "Coi như tôi chưa nói gì."

Vừa đi được hai bước thì cổ tay cậu đột nhiên bị ai đó tóm lấy, ngay sau đó, một cơ thể ấm áp áp sát vào lưng cậu.

Cánh tay Dụ Sấm siết chặt lấy eo cậu, sức lực mạnh khiếp người, như gọng kìm không cho vùng vẫy.

Hắn cười khẽ bên tai Quý Miên. Rõ ràng là đang cười nhưng lại khiến người ta vô cớ cảm thấy rùng mình. Dụ Sấm trước giờ chưa từng cười như vậy.

Có một sự mâu thuẫn khác lạ rất khó diễn tả toát ra từ người Dụ Sấm, Quý Miên lờ mờ cảm nhận được điều gì đó, nhưng vì nó quá phi lý nên cậu không dám khẳng định.

Giọng Dụ Sấm lạnh thấu xương, nhưng âm sắc lại rất trầm như thể đang sợ cái gì: "Nói lại anh nghe xem, em không cần ai nữa?"

Quý Miên trợn tròn mắt, bỗng chốc im bặt.

Gáy cậu bỗng bị người nọ cắn. Hệt như con sói ngoạm lấy miếng thịt.

Tiếng thở của Dụ Sấm bên tai cậu dần dồn dập, bàn tay đang giữ eo Quý Miên siết lại, thậm chí còn có ý đồ luồn vào trong.

Quý Miên sực hoàn hồn, vội dùng tay ngăn Dụ Sấm lại.

Vẫn đang ở bên ngoài mà!

Dụ Sấm buông eo Quý Miên ra nhưng vẫn giữ chặt cổ tay cậu không bỏ, lôi cậu sải bước quay trở lại khách sạn.

Lúc bị dẫn vào phòng, Quý Miên trở nên ngoan ngoãn lạ thường.

Kỹ thuật hôn của "Dụ Sấm" không biết sao lại trở nên lóng ngóng, chỉ được cái mạnh bạo. Rõ ràng mấy tháng qua đã tiến bộ hơn rất nhiều dưới sự chỉ bảo của Quý Miên rồi.

Răng môi vụng về quấn quýt lấy nhau, chẳng biết máu từ môi ai rỉ ra, hòa lẫn với nước bọt trong suốt, trông vừa gợi dục lại vừa thảm thương.

Quý Miên bị "Dụ Sấm" che kín hai mắt, không nhìn thấy vết máu, cậu chỉ cảm thấy môi mình bị cắn rõ đau.

Nhưng "Dụ Sấm" lại thấy rõ, hôn nhau hồi lâu, tới khi tách ra thì thấy trên môi Quý Miên còn vương vệt máu trông hơi đáng sợ, chẳng rõ là của mình hay của Quý Miên mà biểu cảm thoáng chốc cứng đờ lại.

Cuối cùng vẫn không nỡ hôn tiếp chỗ ấy nữa, "Dụ Sấm" cúi đầu cắn vào xương quai xanh của Quý Miên. Không hề kiềm chế chút nào, như thể muốn cắn nát xương cốt của cậu rồi nuốt vào trong bụng vậy.

Bàn tay che mắt Quý Miên cũng buông ra, đáng tiếc Quý Miên vẫn không nhìn thấy biểu cảm của "Dụ Sấm" lúc này.

Đau quá...

Cậu khẽ nhíu mày, muốn bảo dừng lại.

Miệng đau, mà xương quai xanh cũng đau.

Cậu muốn gọi "Dụ Sấm" nhưng lại không biết nên gọi hắn lúc này là gì, chỉ biết người đang gặm cắn mình bây giờ không giống Dụ Sấm thường ngày, nhưng cũng không hoàn toàn giống Đoàn Chước hay bất kỳ ai mà cậu từng gặp trong những thế giới nhỏ trước đây...

"Đau, anh à..."

Quý Miên cảm nhận được người đang đè lên mình dường như đã cắn nhẹ hơn khi nghe thấy tiếng đầu, nhưng đến tiếng sau thì đột nhiên cắn mạnh hơn, còn mạnh hơn cả vừa nãy.

Quý Miên đau đến mức nét mặt hơi thay đổi, vội ngậm miệng lại.

"Dụ Sấm" cuối cùng cũng nhả ra, đầu lưỡi cẩn thận liếm láp tác phẩm của mình.

Nãy chỉ đau còn giờ thì vừa đau vừa ngứa, hơi thở của Quý Miên càng thêm bất ổn.

"... Đừng bận tâm đến anh." Cậu nghe "Dụ Sấm" nói vậy.

Đây là câu nói thứ hai mà "Dụ Sấm" nói với cậu sau câu "Nói lại anh nghe xem" ban nãy.

Hoang mang ban đầu qua đi, Quý Miên mới biết "Dụ Sấm" lúc này là ai.

Là người ở thế giới thực mà cậu chưa từng gặp mặt...

Cậu rất muốn mở miệng, hỏi ra những nghi hoặc trong đầu. Chỉ là người nọ vẫn luôn cúi đầu.

Chưa đến lúc.

"Dụ Sấm" bắt đầu nhẹ nhàng hôn cổ cậu, như thể thích lắm nhưng không tiện làm nhiều hơn.

—— Nguôi giận rồi. Không hiểu sao Quý Miên lại nảy ra ý nghĩ này.

Cái đầu đang dụi vào cổ cậu đột nhiên chậm lại, động tác có chút do dự.

Một lúc sau, Dụ Sấm mới từ từ ngẩng đầu lên, mái tóc đen rối bù, hai mắt nhìn chằm chằm vào Quý Miên.

"Cậu chủ?"

Quý Miên tỉnh táo lại sớm hơn Dụ Sấm, bởi vậy nên ánh mắt mang vẻ bất mãn vì bị xúc phạm.

Dụ Sấm nhìn thấy khóe môi Quý Miên có vệt máu đỏ tươi, chỗ môi bị cắn rách vẫn đang rỉ máu.

Ánh mắt nhìn xuống thấy chỗ xương quai xanh của Quý Miên có một dấu răng hằn sâu, chỉ cần cắn mạnh thêm chút nữa là rách da rồi, cũng không biết cái vết này sẽ lưu lại trong bao lâu nữa.

Dụ Sấm nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, cũng nhận thức được tất cả dấu vết này đều do mình cắn mà ra.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng đỏ vì bị hôn của Quý Miên, mấy ngón tay để bên eo Quý Miên bắt giác siết lại, ánh mắt tối sầm xuống.

Cứ cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.