🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Lune

"Không."

"Ồ. Vậy cậu tặng tôi cái này làm gì, lấy lòng tôi à, muốn tôi thuê cậu thêm hai năm nữa?"

"..."

Hiệu quả phản tác dụng này không phải là điều hắn muốn.

Quý Miên nhìn chiếc đồng hồ trong hộp mà ngẫm nghĩ, như thể đang cân nhắc có nên thuê Dụ Sấm thêm hai năm nữa không vậy.

Toàn thân Dụ Sấm căng cứng, ngay lúc Quý Miên chuẩn bị mở miệng nói "Cũng được" thì đã mở miệng ngăn cậu trước: "Không cần!"

"Cũng đúng, một năm là đủ lâu rồi. Đến lúc đó chắc đã chán ngấy rồi."

"..."

Quý Miên vẫy tay gọi hắn, Dụ Sấm tiến lại gần rồi bị hôn.

Ít nhất bây giờ vẫn chưa chán. Không biết sao hắn lại nghĩ vậy nữa, cánh tay ôm lấy eo Quý Miên qua lớp vải mềm mại của áo choàng tắm.

Lớp vải đó hơi trơn làm Dụ Sấm vô thức dùng thêm sức.

Chờ tới lúc hắn nhận ra thì áo choàng tắm của Quý Miên đã bị hắn kéo tuột một nửa, nửa vai nửa ngực lộ ra ngoài không khí, vạt áo trượt xuống vắt vẻo lại nơi eo, vừa khéo là chỗ tay Dụ Sấm ôm.

Vì vừa mới tắm xong nên làn da trắng trẻo kia vẫn còn âm ấm, ửng hồng.

Dụ Sấm bất giác cúi xuống liếc thấy cái áo lỏng lẻo đó, nhìn rõ hết cả bên trong. Đầu óc hắn bỗng trống rỗng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn chưa từng đến nhà họ Kỷ vào buổi tối, cũng chưa từng thấy cảnh tượng thế này. Rõ rà cũng là thân thể nam giới giống mình nhưng lại có một sức hút khó tả.

Cuối cùng Quý Miên lại là người dừng nụ hôn này trước, cậu cúi đầu nhìn mình một cái, kéo áo choàng tắm lên.

Cậu thử đeo chiếc đồng hồ Dụ Sấm tặng, dây đeo ấy thế mà vừa vặn đến hoàn hảo.

Mặt đồng hồ xanh navy tôn lên cổ tay trắng muốt của cậu, hợp đến nỗi không nói nên lời.

Dụ Sấm ngắm một lúc, cảm thấy quả nhiên chiếc đồng hồ màu xanh ô-liu mà Quý Miên thích nhất kia vẫn đẹp hơn một chút, nghe Quý Miên nói là có giá tám chữ số. Tám chữ số... một con số đủ để làm mưa làm gió ở bất kỳ lĩnh vực nào.

Dụ Sấm không hiểu một chiếc đồng hồ làm từ chất liệu gì mà có thể trị giá vài chục triệu, nhưng sắc xanh ô-liu kia đúng là rất đẹp, rất hợp với cậu.

"Cũng được." Quý Miên đánh giá như thế.

Quý Miên tháo đồng hồ ra bỏ lại vào hộp, cậu liếc chiếc đồng hồ thêm vài lần rồi đóng hộp lại, ném cho Dụ Sấm: "Ném vào tủ đi."

Dụ Sấm không ngạc nhiên lắm.

Nếu Quý Miên đeo lâu thì mới khiến hắn thấy lạ. Tiểu thiếu gia sống sung sướng được nuông chiều quen rồi, có cái gì là chưa từng thấy đâu? Một chiếc đồng hồ chỉ vài trăm nghìn lại khiến cậu nhìn thêm vài lần đã là hiếm thấy lắm rồi.

Hắn mở cái tủ mà Quý Miên thường cất giữ đồng hồ, cả một ngăn ở giữa vốn trống trơn thì nay đã chất đầy hộp đồng hồ lớn nhỏ.

Sinh nhật con trai độc nhất nhà họ Kỷ, kể cả không thân thiết với Quý Miên lắm cũng sẽ lựa theo sở thích của cậu, tặng cho cậu một chiếc đồng hồ.

Quý Miên thích thì giữ lại, không thích thì vứt vào góc cho phủ bụi.

Quý Miên chịu ném thứ Dụ Sấm tặng vào tủ chứ không phải góc khác, ít ra cũng tính là đã lọt vào mắt cậu rồi.

Dụ Sấm bình tĩnh đặt cái hộp trong tay vào trong, giữa một loạt hộp đựng đồng hồ đắt tiền, chớp mắt đã không phân biệt được cái nào với cái nào. Chiếc đồng hồ với cái hộp đựng có màu sắc khác biệt kia khi đặt cạnh những cái hộp khác hóa ra lại chẳng đáng chú ý đến vậy.

Lòng hắn bỗng dưng thấy hụt hẫng.

Dụ Sấm vốn không xem chiếc đồng hồ này là quà tặng, chỉ coi như trả lại vật về với chủ, nhưng khi nhìn thấy cảnh này vẫn không thể nào giữ cho lòng mình không gợn sóng được.

Khóa tủ lại, trước khi đi, Dụ Sấm còn thuận tay mang theo cả túi đựng hộp đồng hồ. Không để rác lại trong phòng ngủ Quý Miên.

Hai giây sau khi cửa phòng ngủ đóng lại, Quý Miên đột nhiên nhảy dựng từ trên giường lên, chạy ra khóa cửa lại.

Lục lọi cả buổi trong đống hộp đồng hồ trong tủ mới tìm được chiếc Dụ Sấm tặng.

Hệ thống:【...】Hóa ra bộ dạng không để tâm ban nãy là giả vờ hết hả?

Quý Miên ngắm nghía mặt đồng hồ xanh thẳm như đại dương hồi lâu mới hỏi:【... Hệ thống này, cậu nghĩ anh trai tôi nghĩ gì?】

Chỉ mỗi chiếc đồng hồ này đã dùng hết tiền lương hai tháng Dụ Sấm lấy từ cậu rồi.

Hệ thống nói:【Có lẽ chỉ là không muốn nợ cậu thôi. Với những người như Dụ Sấm ấy à, lòng tự trọng đều cao lắm...】

Nó đoán đúng một phần nguyên nhân.

Quý Miên cũng thấy có lý. Lúc đầu Dụ Sấm bất đắc dĩ mới đến cầu cậu, ngoài số tiền dùng để chữa bệnh cho Dụ Tinh ra thì hai tháng nay không thấy hắn mua thứ gì nữa, đoán chừng là không muốn dùng tiền mình cho.

Nhưng Quý Miên vẫn không nhịn được mà coi nó như một món quà.

Cậu đeo đồng hồ soi dưới ánh đèn hồi lâu, mãi đến khi nhìn đủ rồi mới tháo xuống, bỏ lại vào hộp, sau đó nhét vào vị trí sâu nhất trong tủ.

Quý Miên có thói quen để đồ quan trọng nhất ở bên trong cùng.

...

Trong kỳ nghỉ hơn một tháng, Dụ Sấm thuê nhà ngắn hạn hai tháng ở ngoài trường. Dụ Tinh ở cùng hắn.

Từ khi Dụ Tinh lên cấp Hai rồi ở lại ký túc xá, hắn và Dụ Tinh vẫn luôn sống như vậy, trong học kỳ thì ở ký túc xá của trường, nghỉ hè hay nghỉ đông thì thuê nhà ngắn hạn một hai tháng ở Ninh Thành.

Mấy năm nay, người họ hàng mà hai anh em từng nương nhờ không thấy hai anh em họ về cũng không buồn hỏi han lấy một câu. Vốn dĩ bọn họ đã không muốn trong nhà có thêm hai miệng ăn rồi, hai anh em không về, bọn họ càng thấy nhẹ gánh.

Trong khoảng thời gian không gặp Quý Miên, Dụ Sấm ở lại căn hộ đi thuê để tiếp tục công việc. Tranh thủ kỳ nghỉ khi các thành viên khác trong nhóm có thời gian rảnh, hắn sẽ hẹn gặp mặt trực tiếp hoặc họp online với họ. Cuối cùng, ngay trước khi khai giảng vào cuối tháng Hai, họ đã hoàn thành đợt thử nghiệm cuối cùng cho phần mềm tại thư viện lớn nhất Ninh Thành. Ba nam một nữ, thậm chí còn có một anh là cựu sinh viên Ninh Đại đã đi làm được hai năm cũng không kìm được mà phấn khích hét lên. Kết quả là cả người lẫn đồ đều bị đuổi ra ngoài.

Mặc dù ai cũng lo không biết sản phẩm làm ra có bán được hay không, nhưng phần lớn đều cảm thấy tự hào, tràn đầy tự tin. Dụ Sấm đã tiến hành khảo sát thị trường từ trước, nhằm tránh trường hợp phải thay đổi yêu cầu ở giai đoạn phát triển sau này nên công tác chuẩn bị ban đầu được thực hiện rất kỹ lưỡng.

Các thành viên nhóm của hắn hầu hết đều từng nhận đơn cộng tác của các doanh nghiệp vừa và nhỏ trong thời gian học đại học nên không sợ thiếu kênh bán hàng.

"Khâu quảng bá sản phẩm sau này, em với anh Chu có thể đảm nhận được." Cô gái duy nhất trong nhóm nói.

Người được cô gọi là anh Chu là thành viên lớn tuổi nhất trong nhóm, thời còn là sinh viên đã rất xuất sắc, làm việc chưa đến hai năm đã là thành viên cốt cán trong nhóm dự án. Năm ngoái muốn khởi nghiệp nên anh mới nghỉ việc.

Anh Chu nói: "Để anh tìm hiểu thêm các doanh nghiệp vừa ở Ninh Thành có nhu cầu. Nhưng mục tiêu chính vẫn là tập đoàn Bùi Thịnh và Công nghệ Thái Hưng..."

"Tốt nhất là Thái Hưng, anh từng tiếp xúc qua với cấp cao bên Bùi Thịnh rồi, toàn con cháu nhà họ Bùi cả, nghe nói khó hợp tác lắm. Họ không coi trọng những nhóm nhỏ như chúng ta đâu."

Dụ Sấm nghe thấy mấy chữ "nhà họ Bùi" thì cau mày. Bùi Minh Vũ mà hắn gặp trước đó quả thực là một lời khó nói hết, chỉ có điều không rõ những người khác của nhà họ Bùi thế nào thôi.

"Anh Bùi Thanh" mà người nọ luôn nhớ nhung cũng là người nhà họ Bùi. Tốt đến vậy à? Mà có thể khiến người nọ lưu luyến lâu như thế...

Một người khác lên tiếng: "Cũng có thể cân nhắc tập đoàn Vân Trì, em có quen một anh ở bên đó."

"Vân Trì mới phát triển vài năm ở Ninh Thành ấy hả? Quy mô chắc không lớn lắm..."

Dụ Sấm: "Đúng là quy mô của Vân Trì không lớn, nhưng đội dự án so với mấy con rồng đầu ngành ở Ninh Thành thì không hề thua kém chút nào."

Anh Chu gật đầu: "Ông chủ đằng sau Vân Trì quả thực rất giỏi, anh từng hợp tác với bên họ một lần rồi, mô hình quản lý khá chuyên nghiệp..."

Một bóng hình mơ hồ thoáng hiện lên trong đầu Dụ Sấm, là người đàn ông lần trước ngồi gần hắn trong buổi tiệc mà hắn tham dự cùng Quý Miên, Du Vân Khuê, người sáng lập của Vân Trì.

Người đàn ông còn chưa đến ba mươi tuổi nhưng không ai có thể coi nhẹ khí chất toát ra từ người anh ta.

"Chúng ta cũng nên tìm hiểu các công ty khác nữa." Anh Chu nói tiếp: "Chúng ta là bên bán sản phẩm chứ không phải quan hệ hợp tác lâu dài, chỉ cần xem bên nào ra giá cao hơn là được."

Cả nhóm giải tán, mỗi người một ngả, mang theo nhiệm vụ được giao và những kỳ vọng riêng.

Anh Chu đi cùng Dụ Sấm một đoạn, vừa đi vừa trò chuyện: "Lần này mà thành công thì sẽ là một khoản tiền lớn đấy."

"Ừm."

"Có dự định gì sau khi tốt nghiệp chưa? Đến tháng Sáu chắc anh cũng thành lập xong nhóm riêng rồi, nếu cậu muốn khởi nghiệp, có cân nhắc đến chỗ anh không?" Anh Chu ngỏ lời mời: "Anh rất muốn hợp tác với cậu."

Anh dùng từ "hợp tác" tức là coi Dụ Sấm như đối tác ngang hàng. Đối với một sinh viên kém mình mấy tuổi thì thái độ này quả thực đã rất chân thành rồi.

"Sau khi tốt nghiệp... em cũng chưa biết nữa."

Anh Chu sững người: "Anh tưởng cậu phải có kế hoạch tương lai rất rõ ràng rồi chứ."

Dụ Sấm cười cười: "Ban đầu cũng có." Chỉ là bây giờ đã bị hợp đồng thời hạn một năm kia làm rối loạn rồi thôi.

Hắn nói đến đó thì dừng, không giải thích nguyên nhân. Mà anh Chu cũng như đang suy nghĩ gì đó, không hỏi thêm nữa.

"Nếu sau này cậu có ý tưởng gì thì có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào."

"Nhất định rồi ạ."

Hai người từ biệt nhau.

Dụ Sấm đeo ba lô, bên trong đựng máy tính và một xấp tài liệu dày cộp, khá nặng, nhưng hắn lại chẳng cảm thấy gì.

Hai chân bước đi trên đường, mà nhẹ bẫng như đang bước trên mây.

Về đến căn hộ đi thuê, vừa bước vào cửa đã thấy Dụ Tinh nằm sấp trên bàn trà phòng khách, tay cầm vở bài tập, phía trước bật TV.

Dụ Sấm để ba lô xuống, cười nói: "Làm bài tập mà còn xem TV à?"

"Anh trai." Dụ Tinh ngoảnh đầu lại: "Trước khi anh về, em vẫn làm suốt đấy."

Vả lại cậu làm xong bài tập nghỉ đông lâu rồi, giờ đang làm thêm bài bên ngoài.

Dụ Sấm xoa đầu em trai: "Đừng xem lâu quá, không tốt cho mắt."

"Vâng." Nghe ra anh trai không có ý giục mình học bài, Dụ Tinh dứt khoát cất vở bài tập đi, yên tâm mà xem.

Dụ Sấm nhìn khuôn mặt non nớt, chăm chú của Dụ Tinh, hai má bầu bĩnh hơn mấy tháng trước thấy rõ, trong phút chốc bỗng thấy hơi hoảng hốt.

Nghĩ kỹ lại thì từ sau khi Dụ Tinh xuất viện, dường như đã không còn gì có thể trói buộc hắn được nữa.

Rõ ràng mới cách đây vài tháng, hắn còn đang chôn chân ở đường cùng, bị mắc kẹt trong hiện trạng khi ấy, trước mắt chỉ thấy ngục tù. Ngày ký hợp đồng với Quý Miên, hắn đã tưởng cuộc đời mình thế là hết, phải vứt bỏ lòng tự trọng, mặc cho người ta chà đạp dưới chân.

Nhưng thực tế lại tốt hơn hắn tưởng nhiều. Hắn gần như chẳng mất gì cả, những tình huống tồi tệ mà hắn tưởng tượng ra trước khi ký hợp đồng đều không xảy ra, cùng lắm chỉ bị người ta hôn vài cái, cắn vài cái mà thôi.

Thậm chí hắn hoàn toàn có thể bỏ qua khoản bồi thường mười triệu tệ kia, đơn phương chấm dứt hợp đồng rồi dứt áo ra đi luôn nhân lúc Quý Miên còn chưa nảy sinh ý định gì khác.

Nhưng Dụ Sấm không có ý định làm như vậy, hợp đồng chỉ mang tính chất ràng buộc, trước khi ký kết, hắn với Quý Miên đã có giao kèo miệng với nhau rồi. Lợi dụng kẽ hở trong hợp đồng thì e là thiếu tinh thần giao kèo quá.

Cái bản hợp đồng mà đến kẻ ngốc cũng nhìn ra có vấn đề đó...

Tim Dụ Sấm bỗng loạn nhịp.

Mong rằng tất cả chỉ là do hắn tự đa tình, hi vọng Quý Miên chỉ là một tên công tử bột ăn chơi trác táng đúng như vẻ bề ngoài. Nếu không thì hắn thật sự không biết phải kết thúc mọi chuyện như thế nào nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.