Tài xế lại gọi điện đến lần hai, giọng nói mỗi lần một nhỏ đi.
Dụ Sấm thấy sắc mặt Quý Miên ngày càng khó coi thì biết có lẽ xe vẫn bị kẹt trên đường chưa đến được rồi.
Hắn tìm kiếm bản đồ trên điện thoại, nói: "Trạm tàu điện ngầm ở ngay bên cạnh..."
"Cậu bảo bản thiếu gia đi tàu điện ngầm đấy à?"
Dụ Sấm hơi ngạc nhiên: "Anh chưa đi tàu điện ngầm bao giờ à?"
"Đương nhiên là đi rồi."
Dụ Sấm: "..." Nghe giọng điệu vừa rồi, hắn còn tưởng Quý Miên chưa đi tàu điện ngầm bao giờ cơ.
"Chen chúc quá, không thích."
Nghe Quý Miên nói "không thích", chẳng hiểu sao Dụ Sấm lại muốn chiều theo cậu.
Nhận ra suy nghĩ vô thức của mình, lòng thấy hơi kỳ quái, hắn nén xung động muốn chiều theo Quý Miên xuống: "Đi tàu điện ngầm hai mươi phút là đến."
Bình thường đến nhà họ Kỷ, hắn toàn luân phiên đi tàu điện ngầm với taxi.
Thấy Quý Miên vẫn còn nhíu mày, Dụ Sấm nói tiếp: "Có tôi đi cùng anh mà."
Người đối diện miễn cưỡng đồng ý.
Ra khỏi nhà hàng đi thêm hai trăm mét nữa là lối tàu điện ngầm, hai người đi qua cổng an ninh.
Tối thứ Sáu lượng người khá đông, hơn nữa lại gần khu đại học nên người chờ tàu không ít.
Cả Quý Miên lẫn Dụ Sấm, dù là ai thì khi ra đường cũng phải khiến người ta liên tục ngoái đầu nhìn, giờ đứng chờ tàu cùng nhau, có người còn tưởng là người nổi tiếng nào nữa. Nhất là Quý Miên đội mũ lưỡi trai, cả người toát lên khí chất sống trong nhung lụa, rất có gu.
Thậm chí có người còn lén lút lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Dụ Sấm kéo Quý Miên lại gần mình một chút.
Cuối cùng tàu điện ngầm cũng đến ga, trong toa chật ních người, ngay khi cửa tàu và cửa sân ga mở ra, một đám người lập tức ùa ra. Đám người đứng chờ tàu cũng không nhìn về phía hai người họ nữa mà lũ lượt chen vào.
Lúc này Dụ Sấm mới nhận ra mình đã đánh giá thấp lượng người vào tối thứ Sáu.
Quý Miên nhíu mày, đang định giả vờ ghét bỏ bước vào thì cổ tay đột nhiên bị người ta nắm lấy.
Cậu quay đầu lại, thấy Dụ Sấm mím chặt môi.
Quý Miên: "?"
"Kéo tôi làm gì?"
"... Tôi nghĩ là, thôi vẫn đợi tài xế đến đón đi."
Quý Miên trừng mắt, nghi ngờ mình nghe nhầm.
Trên sân ga vang lên hai tiếng chuông báo, cửa sân ga cũng đóng lại lúc này.
Quý Miên trơ mắt nhìn tàu chạy vụt qua trước mặt mình, nổi cáu: "Này, cậu dở hơi đấy à?"
"Bản thiếu gia đã đi theo cậu đến tận đây rồi, xong giờ cậu lại bảo để tài xế đến đón?"
Dụ Sấm xin lỗi ngay tức khắc: "Xin lỗi anh."
Quý Miên: ...
Cậu phát hiện ra hình như Dụ Sấm xin lỗi ngày càng trơn mồm thì phải.
Dụ Sấm im lặng nhìn cậu chằm chằm.
Quý Miên luôn rất chú trọng đến hình tượng của mình, cho nên kể cả đã vào đông, tiết trời trở lạnh rồi thì quần áo trên người vẫn phải đảm bảo đẹp mắt.
Cậu mặc cũng khá nhiều lớp, nhưng vì dáng người mảnh khảnh, cao ráo, nên mấy lớp áo dày cũng không khiến cậu trông luộm thuộm hay béo lên cả. Chỉ có cái cổ trắng nõn là phơi ra ngoài, vì cậu chê đeo khăn quàng mất thẩm mỹ.
Dụ Sấm không hiểu rốt cuộc mình đang nghĩ gì nữa, chỉ là trước khi cửa tàu điện ngầm đóng lại, hắn lại nghĩ đến người mà ngay cả tí mùi thuốc lá thoảng qua trên người mình cũng có thể thính mũi ngửi thấy, lúc nữa sẽ phải chen chúc trong đám đông, bị nhấn chìm trong đủ thứ mùi, dễ ngửi có, khó ngửi cũng có. Rồi ngay cả mùi hương trên người Quý Miên cũng sẽ bị vương sang người khác...
Thế là ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại kéo cậu lại.
Dụ Sấm luôn cho rằng tất cả mọi người đều bình đẳng với nhau, nhưng trong khoảnh khắc khi nhìn Quý Miên lúc ấy, hắn lại cảm thấy người trước mắt mình không nên phải chịu bất kỳ khổ sở nào, mọi thứ người ấy muốn đều nên dễ dàng có được.
Chỉ muốn nâng niu cậu.
Dụ Sấm sững sờ hoàn hồn, hắn nhắm mắt lại, dùng lòng bàn tay ấn vào mi mắt rồi day mạnh, bàng hoàng vì ý nghĩa chớp nhoáng vừa rồi của mình.
Ý nghĩ thoáng qua vừa rồi hoàn toàn trái ngược với nhân cách và quan niệm sống được hình thành suốt hai mươi năm qua của hắn. Sự đối lập quá lớn khiến Dụ Sấm có cảm giác hoang đường như đang phản bội chính mình vậy.
"Mắt..."
Nghe thấy giọng Quý Miên, Dụ Sấm bỏ tay xuống, mở mắt ra nhìn cậu.
Nét mặt của Quý Miên vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn hắn chằm chằm: "Mắt khó chịu à?"
"... Không."
Cuối cùng Dụ Sấm vẫn đưa Quý Miên ra khỏi trạm tàu điện ngầm, tìm một quán cà phê có hệ thống sưởi ấm, đợi tài xế đến.
Quý Miên bỏ mũ xuống, trên người thoang thoảng mùi rượu.
Tóc bị người bên cạnh chạm nhẹ một cái.
Cậu khẽ nghiêng đầu: "Ai cho cậu chạm vào tôi?"
Dụ Sấm giải thích: "Tóc có nếp uốn rồi."
Đội mũ lâu nên trên tóc Quý Miên có nếp mờ.
Thế là Quý Miên không mở miệng ngăn cản nữa.
Dụ Sấm vốn chỉ định làm mất cái nếp do bị mũ đè lâu mà ra kia thôi, nào ngờ cuối cùng chẳng những cái vết kia không mất mà tóc Quý Miên còn bị hắn vò rối.
"..." Hắn bình tĩnh rút tay về.
Dù sao ở đây không có gương, người này cũng sẽ không nhìn thấy.
"Cười cái gì?"
Dụ Sấm không hiểu: "Tôi có cười đâu."
Quý Miên lạnh lùng: "Muốn bản thiếu gia mở camera giám sát cho cậu xem không?"
"..."
Dụ Sấm không nói nữa, giơ tay sờ khóe miệng mình một cái.
Sự thực chứng minh vừa rồi không đi tàu điện ngầm về là một quyết định đúng đắn. Hai người chờ chưa bao lâu thì xe nhà họ Kỷ đã chạy tới.
Dụ Sấm đưa Quý Miên ra ngoài, nhìn theo mái tóc vàng rực rỡ kia khuất dần theo cánh cửa xe đóng lại.
Giọng nói lạnh lùng ngạo mạn bên tai kia biến mất, chỉ còn lại gió lạnh cùng tiếng xe cộ ồn ào rú qua, Dụ Sấm bỗng cảm thấy xung quanh trở nên trống vắng.
Ngón tay cứng đờ khẽ cử động.
...
Sinh nhật Quý Miên vào tháng Một, được tổ chức tại một biệt thự ít sử dụng của nhà họ Kỷ. Vì nằm cách xa trung tâm thành phố nên thường ngày Quý Miên và bố Kỷ cũng chẳng mấy khi lui tới.
Nhân dịp sinh nhật con trai độc nhất của nhà họ Kỷ, các gia đình danh gia vọng tộc lớn nhỏ ở Ninh Thành đều cử người mang quà đến chúc mừng sinh nhật cậu.
Bên trong biệt thự, đâu đâu cũng thấy những bó hoa tươi thắm rực rỡ và những giá bánh ngọt được bày biện tinh xảo, bố Kỷ còn mang cả bộ sưu tập rượu quý của mình ra để Quý Miên tiếp đãi bạn bè, lấy đại một chai, giá cũng cao ngất ngưởng khiến người ta líu lưỡi.
Quà cáp lớn nhỏ được gửi đến chất đầy nửa căn phòng.
Đến mức này mà Chu Kỷ vẫn than thở: "Sinh nhật năm nay làm khiêm tốn thế, chỉ tổ chức ở biệt thự nhà cậu thôi à?"
Quý Miên có nhận thức mới về hai chữ "khiêm tốn", ngoài miệng lại nói: "Ừ, lười tổ chức."
Chu Kỷ vỗ vai cậu.
Tiếng cười vang khắp biệt thự, Quý Miên bị đám đông vây quanh ở giữa, nghe những lời tâng bốc nịnh hót, trên mặt mang vẻ tự cao không thuộc về chính mình.
Đến tối, cả phòng khách khứa cuối cùng cũng tan hết.
Quý Miên cũng từ biệt thự trở về khu trung tâm, cả người nồng mùi rượu khiến cậu khó chịu vô cùng.
Lao vào phòng ngủ, ngay lúc đóng cửa lại, toàn thân hệt như cạn kiệt sức lực, thoáng cái ngã phịch xuống thảm —— vốn định ngã lên giường nhưng lại sợ mùi rượu trên người dính vào chăn.
Hệ thống:【Hôm nay vất vả rồi.】
Quý Miên chống nửa người trên dậy, biểu cảm cứng đờ cả ngày cuối cùng cũng thả lỏng.【Cũng bình thường, hôm nay kiếm được nhiều điểm phết.】
Toàn lặt vặt lẻ tẻ, cộng lại cũng được mấy trăm.
【...】Sờ mũi anh cậu một cái là có rồi.
Ngồi trên thảm một lúc, Quý Miên đứng dậy đi tắm. Cậu không thích mùi thuốc lá, cũng không chịu nổi mùi rượu.Giờ mùi này lại ở trên người mình nên lại càng khó chịu hơn.
Nửa tiếng sau, Quý Miên mặc áo choàng tắm bước ra khỏi phòng tắm. Mái tóc đã được lau sơ qua, vẫn còn hơi ấm, nhưng với hơi ấm trong phòng ngủ thì chẳng mấy mà khô.
Lúc thấy người đàn ông đang ngồi trên sô pha, ánh mắt Quý Miên vẫn mơ màng, không phân biệt được đây là thật hay ảo giác sau khi say.
Mãi đến khi đối phương lên tiếng: "Cậu chủ."
Quý Miên hoàn hồn, nhíu mày tỏ vẻ bất mãn: "Sao vào không gõ cửa?"
Dụ Sấm trả lời: "Quản gia Lý nói tôi có thể tự do ra vào phòng của anh."
"..." Quý Miên cứng họng.
Trước nay cậu cũng ngầm đồng ý như vậy.
"Khuya thế này còn đến đây làm gì?"
"Dạo này đang nghỉ, tôi không có việc gì nên qua đây."
"Ý gì, đến tìm tôi để giết thời gian à?"
Dụ Sấm có vẻ cũng thấy lời mình nói không ổn lắm, bèn ngậm miệng.
Lúc nhìn xuống thì thấy cổ chân mảnh khảnh của Quý Miên, làn da ửng hồng vì nước nóng, vẫn còn sót lại chút hơi ấm.
"Không có việc gì thì về đi, bản thiếu gia muốn đi ngủ." Quý Miên bắt đầu đuổi người.
Nếu không với thiết lập nhân vật hiện giờ của cậu, Dụ Sấm mà ở lại vào ban đêm, không làm gì thì lạ quá. Nhưng Dụ Sấm chắc chắn sẽ không muốn.
Dụ Sấm đứng dậy như chuẩn bị đi về, lại bỗng hỏi một câu: "Hôm nay anh mệt lắm à?"
Hắn vẫn nhớ sắc mặt của Quý Miên khi mới bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt không có tinh thần, vẻ mặt cũng uể oải.
Quý Miên cảm thấy khó hiểu: "Hả?"
Dụ Sấm bước đến, cúi người ôm lấy cậu, cánh tay thoáng dùng sức, hai chân Quý Miên lập tức lơ lửng.
Chỉ mấy giây, Quý Miên còn chưa kịp phản ứng thì người đã được đặt ngay ngắn lên giường rồi.
"..." Qua hồi lâu cậu mới nhận ra phản ứng được chuyện gì vừa mới xảy ra, cậu khó chịu rụt chân lại: "Được, được rồi, cậu về đi."
Dụ Sấm vẫn không nhúc nhích, hắn hơi mất tự nhiên mà nhìn về phía một cái túi để bên mép giường.
Lúc này Quý Miên mới chú ý có cái túi đồ ở đó, cau mày hỏi: "Cái gì đây?"
"Quà."
Quý Miên chợt hiểu ra.
Anh trai mình chuyên nghiệp thật, còn biết tặng quà cho kim chủ nữa cơ?
Trong túi đựng một cái hộp nhung màu đen. Mở ra thì thấy là một chiếc đồng hồ.
Mặt đồng hồ tráng men màu xanh navy, rất đẹp.
Quý Miên thấy chiếc đồng hồ này hơi quen mắt, nhớ lại một lúc mới nhớ ra mình từng thấy trên tạp chí.
Một mẫu mới ra mắt năm nay. Vì thấy khá đẹp nên cậu còn gấp mép sách ở trang đó làm dấu.
Chắc là Dụ Sấm đã trông thấy rồi nhớ nên mới mua.
Nhưng giá niêm yết của chiếc đồng hồ này đã là sáu trăm ba mươi nghìn rồi, hơn nữa không phải cứ có tiền là mua được. Ngay cả Quý Miên muốn mua cũng phải đặt trước, sao Dụ Sấm lại mua được?
Huống chi, mua quà sinh nhật cho kim chủ chỉ cần có lòng là được rồi, cần gì phải tốn công tốn sức như vậy? Thế này gần như bỏ cả mình vào rồi...
Quý Miên thấy hơi đau lòng, không hiểu Dụ Sấm nghĩ gì nữa.
Quá trình mua nó quả thực hơi gian nan.
Dụ Sấm chưa mua đồ xa xỉ bao giờ, không biết rằng có những thứ có tiền cũng chưa chắc mua được. Hắn đã phải bỏ ra gần gấp đôi giá niêm yết mới mua được chiếc đồng hồ này.
Hắn không hiểu bản thân mình nghĩ gì nữa. Có lẽ là vì không muốn có bất cứ ràng buộc nào với Quý Miên, cũng không muốn dính dáng gì đến số tiền người đó cho mình. Cho nên hắn mới dùng cách khác để trả lại tất cả những gì Quý Miên cho mình.
Quý Miên nhìn Dụ Sấm. Tính đến giờ thì cậu mới chỉ trả cho Dụ Sấm ba tháng lương. Trừ đi số tiền dùng để chữa bệnh cho Dụ Tinh thì số còn lại chẳng nhiều hơn giá của chiếc đồng hồ này là bao.
"Cậu trúng số đấy à?"
Dụ Sấm: "... Không."
Nếu hắn trúng số thì việc đầu tiên hắn làm là bỏ ra mười triệu để chuộc thân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]