Edit: Lune
Tài xế lại gọi điện đến lần hai, giọng nói mỗi lần một nhỏ đi.
Dụ Sấm thấy sắc mặt Quý Miên ngày càng khó coi thì biết có lẽ xe vẫn bị kẹt trên đường chưa đến được rồi.
Hắn tìm kiếm bản đồ trên điện thoại, nói: "Trạm tàu điện ngầm ở ngay bên cạnh..."
"Cậu bảo bản thiếu gia đi tàu điện ngầm đấy à?"
Dụ Sấm hơi ngạc nhiên: "Anh chưa đi tàu điện ngầm bao giờ à?"
"Đương nhiên là đi rồi."
Dụ Sấm: "..." Nghe giọng điệu vừa rồi, hắn còn tưởng Quý Miên chưa đi tàu điện ngầm bao giờ cơ.
"Chen chúc quá, không thích."
Nghe Quý Miên nói "không thích", chẳng hiểu sao Dụ Sấm lại muốn chiều theo cậu.
Nhận ra suy nghĩ vô thức của mình, lòng thấy hơi kỳ quái, hắn nén xung động muốn chiều theo Quý Miên xuống: "Đi tàu điện ngầm hai mươi phút là đến."
Bình thường đến nhà họ Kỷ, hắn toàn luân phiên đi tàu điện ngầm với taxi.
Thấy Quý Miên vẫn còn nhíu mày, Dụ Sấm nói tiếp: "Có tôi đi cùng anh mà."
Người đối diện miễn cưỡng đồng ý.
Ra khỏi nhà hàng đi thêm hai trăm mét nữa là lối tàu điện ngầm, hai người đi qua cổng an ninh.
Tối thứ Sáu lượng người khá đông, hơn nữa lại gần khu đại học nên người chờ tàu không ít.
Cả Quý Miên lẫn Dụ Sấm, dù là ai thì khi ra đường cũng phải khiến người ta liên tục ngoái đầu nhìn, giờ đứng chờ tàu cùng nhau, có người còn tưởng là người nổi tiếng nào nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-luon-nhan-duoc-kich-ban-si-tinh/3743772/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.