Hôn xong, ánh mắt Quý Miên vẫn lạnh băng, vẫn không vui.
Dụ Sấm bó tay.
Dù gì cũng không phải mới một hai lần làm người này nổi giận. Trước khi gặp Quý Miên, Dụ Sấm còn không biết hóa ra mình lại giỏi khiến người khác bực bội thế đấy.
Làm gì cũng không đúng, làm gì cũng không thể khiến Quý Miên hài lòng. Có khoảnh khắc Dụ Sấm còn thật sự cho rằng vấn đề là ở mình nữa.
Đời này chưa từng gặp người nào tính tình khó ưa như vậy. Nghĩ thì nghĩ vậy, Dụ Sấm lại ôm eo Quý Miên chặt hơn, ngửi mùi hương trên người cậu.
Kiều Gia Dương: "..."
Sao mà tốt tính quá vậy?
Tốt đến nỗi thậm chí làm cậu ta thấy hơi sợ. Người bình thường khi đối mặt với thái độ quá quắt của người yêu cũng không thể nào nhẫn nhịn hoàn toàn đến thế.
Cậu ta cứ cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Nhìn kỹ lại thì người mẫu tóc vàng kia tuy thấp hơn Dụ Sấm mười mấy centimet, khung xương cũng nhỏ nhắn hơn, nhưng giữa hai người, rõ ràng người mẫu tóc vàng kia mới là người nắm quyền chủ động và có tiếng nói hơn.
Mà Dụ Sấm nhìn qua không khỏi bị động quá mức.
Gáy Kiều Gia Dương lạnh toát, cậu ta bỗng có một suy đoán: Đừng bảo là cái giới kia nhé?
Có người bề ngoài trông lạnh lùng chính trực nhưng bên trong lại có một số đam mê khó mở miệng.
Kiều Gia Dương thậm chí còn nảy sinh suy nghĩ muốn chùn bước. Tuy bản thân cậu ta trên giường cũng chơi đa dạng lắm nhưng không chơi lớn tới cỡ kia...
Quý Miên không để ý đến Kiều Gia Dương ở gần đó, còn Dụ Sấm thì vô tình liếc thấy nhưng chẳng hề để tâm.
Hắn cũng nói là ra ngoài gặp "bạn trai" rồi.
Mà cho dù Kiều Gia Dương thật sự phát hiện ra điều gì thì Dụ Sấm cũng không quan tâm.
Bản thân hắn chẳng sạch sẽ gì cho cam, hồi trước đi làm ở câu lạc bộ cũng không hi vọng gì là sẽ không bị phát hiện, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ bị người ta bàn tán sau lưng rồi. Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp bình thường là được.
Có điều hắn không muốn bị người khác nhìn thấy khi đang ôm Quý Miên.
Dụ Sấm quay đầu lại, lập tức đối diện với ánh mắt của Kiều Gia Dương.
Kiều Gia Dương giật mình, vội vàng giả vờ mình chỉ vô tình đi ngang qua thôi, cậu ta nhún vai cười với Dụ Sấm rồi nhanh chóng bước đi.
Hệ thống:【...】
Đang ôm ký chủ nhà nó, thế mà còn đi nhìn người khác cơ đấy?
Nó thấy rồi nhé, cái cậu kia nhìn chằm chằm vào bên này một lúc rồi. Không phải có ý với ký chủ của nó thì là có ý với Dụ Sấm.
Hệ thống không sợ Dụ Sấm sẽ thay lòng, dù sao cũng đã mấy thế giới rồi, tên này cứ như kẹo cao su dính chặt lấy Quý Miên, gỡ cũng không ra. Nếu quả thực là người nhận nhiệm vụ giống ký chủ nhà mình, vậy thì cũng là một người nhận nhiệm vụ không có tâm với sự nghiệp.
Tuy cảm xúc của con người rất phức tạp, nhưng bộ phận thế giới ảo ở Tổng Bộ cũng chỉ có tổng cộng mấy cái nhánh đó thôi, giá trị si tình, giá trị oán hận... Bộ phận phụ trách thế giới thực thì phức tạp hơn, kiểu nhiệm vụ gì cũng có.
Anh trai của Quý Miên đã theo qua nhiều thế giới như vậy thì chỉ có thể là người của bộ phận thế giới ảo.
Dù sao thì nó cũng chẳng đoán được Dụ Sấm rốt cuộc đang làm nhiệm vụ gì, quỹ đạo hành vi của hắn ở mỗi thế giới đều rất khác biệt, không nhìn ra nổi bất cứ quy luật nào. Không thể tìm ra chút manh mối nào.
Không có chí tiến thủ như vậy, sau này đừng có mà làm hư ký chủ nhà nó đấy.
Kiều Gia Dương đi rồi, Dụ Sấm quay lại, cúi đầu nhìn Quý Miên.
Cái mũ của Quý Miên bị hắn làm tuột ra lúc hai người hôn nhau ban nãy, giờ chỉ đội hờ hờ trên đầu, lộ cả mặt ra. Kể cả đang xị mặt thì trông vẫn đẹp lắm.
Dụ Sấm giơ tay ấn vành mũ xuống, đội lại mũ ngay ngắn cho cậu.
"Sao anh lại cất công đến đây thế?" Bình thường toàn là hắn đến nhà họ Kỷ.
"Cất công? Cậu nghĩ cũng hay đấy."
"..."
Quý Miên từ nhà họ Kỷ qua đây mất mấy chục phút, tất nhiên là không phải cố tình đến đón Dụ Sấm rồi.
Chẳng qua tình cờ nhà hàng cậu đặt tối nay lại ở gần Ninh Đại, lúc tài xế đưa đến trước cửa nhà hàng thì cậu chợt nhớ ra gần đây còn có một công cụ người có thể bầu bạn ăn cơm cùng mình, cho nên mới hạ mình đến cổng trường Ninh Đại đón hắn thôi.
... Trên lý thuyết là thế.
Thực tế là Quý Miên muốn gặp Dụ Sấm, đúng lúc nhà hàng lại ở gần nên nhân lúc chưa ăn thì qua đón người luôn.
"Tôi đến ăn tối, tiện đường dẫn cậu đi." Khóe miệng Quý Miên nhếch lên, như thể chuyện mình tiện đường qua đón là ân huệ lớn lao đến nhường nào với Dụ Sấm.
"... Cảm ơn anh." Dụ Sấm nhận lấy ân huệ của cậu.
Từ lúc ra cổng trường không thấy xe nhà họ Kỷ đâu, hắn thuận miệng hỏi một câu.
"Tôi bảo tài xế tối qua." Quý Miên nói.
Kỷ Phàm không biết lái xe. Sở thích lớn nhất của nguyên chủ chính là sưu tập đồng hồ, còn xe hơi thì không mấy hứng thú, vì nhà có tài xế nên cũng không đi học lái xe.
Dụ Sấm: ...
Vậy mà anh vừa gặp đã than phiền người đông, xe cũng không lái ra được. Rõ ràng xe còn chẳng ở gần đây.
Quý Miên có tài xế riêng, bình thường chỉ phục vụ mình cậu, thông thường luôn chờ sẵn.
Ăn tối cùng lắm tốn hai tiếng, thực ra để tài xế chờ ở gần cũng chẳng sao cả. Nhưng chiếc xe hơn mấy triệu của nhà họ Kỷ quá nổi bật, lỡ bị người quen của Dụ Sấm trông thấy, Quý Miên lo sẽ bị người ta đoán già đoán non phía sau nên mới bảo tài xế tối hãy đến.
Ở cổng trường, xe cộ dần dần đông đúc hơn, phần lớn đều là xe công nghệ do sinh viên gọi để chuẩn bị đi ăn tối hay giải trí ở khu đại học.
Thấy mọi người sắp tập trung lại đây, mà rõ ràng là Quý Miên sẽ không chủ động dẫn đường.
Dụ Sấm bèn chủ động hỏi tên nhà hàng, hắn thấy tên nhà hàng nghe hơi quen tai. Nghĩ một lúc mới nhớ ra đây là một nhà hàng cao cấp mà mình từng định làm thêm cách đây hai tháng.
Hắn vẫn nhớ tuyến đường, cách trường cũng không xa lắm, không cần mở cả định vị luôn mà dẫn Quý Miên đi bộ tới đó.
...
Đến nhà hàng Dụ Sấm mới vỡ lẽ đúng là Quý Miên qua đây ăn tối rồi tiện thể gọi mình đi cùng thật. Vì Quý Miên chỉ đặt trước bữa tối cho một người, tới nơi mới gọi thêm một phần cho Dụ Sấm.
Phục vụ mang hai quyển thực đơn đến, Quý Miên đã đặt trước rồi nên chẳng thèm liếc lấy một cái.
Chỗ ngồi trong nhà hàng chỉ đầy chưa tới một nửa, nhưng đây đã là khung giờ cao điểm phục vụ khách thường ngày của nhà hàng này rồi. Chẳng qua chỉ cần nhìn giá món ăn trên thực đơn thì sẽ dễ dàng hiểu được ngay.
Dụ Sấm lật được hai trang thì ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: "Xem không hiểu."
Quý Miên: ...
Thực đơn toàn tiếng Trung, nhưng phần lớn món ăn trong đó Dụ Sấm đều chưa nghe tên bao giờ. Hắn cũng không cảm thấy xấu hổ, bình tĩnh nhờ Quý Miên giúp: "Cậu chủ, anh gọi món giúp tôi với nhé?"
Quý Miên không có kiên nhẫn giúp hắn gọi từng món, đoạn nói với phục vụ: "Thêm một phần giống hệt như vậy."
Phục vụ hơi khó xử. Trong suất ăn có mấy món thuộc thực đơn ẩn, ở đây phải đặt trước mới có, nhà bếp cũng chỉ chuẩn bị món ăn dựa theo đơn đặt trước.
"Thưa quý khách, e là một số món không đủ nguyên liệu chế biến."
"Món nào thiếu nguyên liệu thì cứ lấy món khác trên thực đơn thay vào, có gì mang lên nấy." Quý Miên liếc phía đối diện: "Cậu ta ăn được hết."
Dụ Sấm im lặng vài giây.
Đúng là hắn không kén ăn mấy, trừ không thích cá ra thì đúng là cái gì cũng ăn được thật.
Nhưng nghe Quý Miên nói ra cứ thấy kỳ kỳ.
Phục vụ: "... Vâng."
Tốc độ ăn uống của Quý Miên khiến người ta không dám khen ngợi, chậm ơi là chậm, một miếng thịt cá bé tí mà ăn gần năm phút.
Ngồi quan sát Quý Miên dùng bữa, Dụ Sấm thầm nghĩ cũng may cậu sinh ra trong gia đình quyền quý, bữa tối phải ở nhà hàng sang trọng, món ăn được phục vụ lần lượt từng món. Hoặc không thì mời hẳn đầu bếp riêng về nhà nấu nướng.
Chứ mà vào mấy quán ăn bình dân chắc chỉ có nước ăn đồ nguội.
Dụ Sấm cố ý ăn chậm lại cho đồng bộ với Quý Miên, nhưng dù có cố gắng đến đâu thì hắn cũng không thể kéo dài cái món hai miếng là hết thành năm phút được.
Sức ăn cũng hơn hẳn Quý Miên. Những lần ăn cơm ở nhà họ Kỷ, Dụ Sấm luôn là người phụ trách dọn sạch đĩa, còn bị Quý Miên chê là chưa trải việc đời.
Dụ Sấm mặc kệ, cứ làm theo ý mình.
Dù sao cũng không thể đói bụng đi làm được.
Phục vụ đứng bên cạnh thì lúng túng không thôi, nhìn tốc độ ăn uống quá chênh lệch giữa hai người, nhất thời không biết nên dọn món cho Dụ Sấm trước hay đợi người kia ăn xong nữa.
Cuối cùng Quý Miên gọi thêm một rổ bánh mì ăn kèm mới giải quyết xong vấn đề.
Trong lúc đợi Quý Miên nhai kỹ nuốt chậm thì Dụ Sấm ngồi đối diện từ tốn gặm bánh mì. Nhìn có vẻ hơi giản dị nhưng được cái no bụng.
Hắn nhặt cái bánh mì nhỏ cuối cùng trong rổ, chấm nốt nước sốt màu sữa còn sót lại trong đĩa.
Trong miệng tràn ngập hương vị của đủ loại nguyên liệu không rõ tên hòa quyện vào nhau, nói là ngon thì cũng không hẳn, nhưng mùi vị rất phức tạp. Vừa mặn vừa ngọt, thoang thoảng hương sữa, lại còn có tí vị tiêu.
Dụ Sấm nghĩ cả đời này mình cũng không quen nổi mấy món ăn này mất, kể cả sau này có giàu đến đâu cũng sẽ không đến mấy nơi kiểu này. Suất thì ít, hắn ăn không đủ no, trong lòng còn cảm thấy món ăn ở đây chỉ được cái làm màu.
Ngước mắt lên nhìn người đối diện đang thong thả thưởng thức bữa ăn, mái tóc vàng của cậu dưới ánh đèn nhà hàng trông càng lấp lánh rực rỡ.
Quý Miên dùng nĩa gẩy nhẹ ít thịt cua, nếm thử một miếng rồi nhíu mày bỏ xuống. Cậu lúc nào cũng vậy, chỉ cần món ăn không vừa miệng một chút là nhất quyết không ăn nữa.
Nếu là người khác ăn uống như vậy, Dụ Sấm chắc chắn sẽ thấy hết cả muốn ăn. Nhưng người đối diện lại là Quý Miên, nên mọi cử chỉ đều toát lên vẻ đương nhiên đến lạ.
Càng khẳng định họ thuộc về hai thế giới khác nhau.
Quý Miên nói với hệ thống:【Sao tôi thấy cái sốt này có mùi hơi thum thủm ý.】
Hệ thống quét một lượt, phân tích ra 90% thành phần.
Quý Miên chỉ nhìn ra một đống nội tạng hải sản.
【Có nhiều người thích cái này, cậu không thích ăn thì cho anh cậu ăn.】
Quý Miên bình tĩnh đẩy đĩa về phía Dụ Sấm.
Dụ Sấm khựng lại một chút rồi xử lý nốt giúp cậu.
Ăn tối xong, thế mà đã gần tám giờ rồi.
Quý Miên bảo tài xế nhà họ Kỷ đến đón trước hai mươi phút, đợi cả buổi tài xế mới gọi điện thoại đến.
Dụ Sấm thấy Quý Miên nhăn mày, nói một câu "Tôi biết rồi" rồi cúp máy.
Hắn hỏi: "Sao vậy?"
"Tắc đường nên chưa qua ngay được."
Lúc này Dụ Sấm mới nhớ ra hôm nay là thứ Sáu, giờ cao điểm buổi tối sẽ lâu hơn bình thường.
Dụ Sấm biết Quý Miên rất ghét đợi người khác, bèn hỏi: "Phải chờ bao lâu?"
"Sao tôi biết được?" Quý Miên bực bội nhíu mày: "Sao cái đường chết tiệt này không cho trực thăng vào nhỉ?"
"..."
"Gần đây có chỗ nào vui không?"
"Rạp chiếu phim, công viên... Khu vui chơi thì hơi xa." Dụ Sấm trả lời xong, đối diện với ánh mắt như nhìn đồ đần của Quý Miên.
"Cậu nghĩ tôi sẽ có hứng với mấy chỗ đó à?"
Không. Địa điểm Quý Miên thích...
Dụ Sấm nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ đến mấy câu lạc bộ hoặc vũ trường cao cấp, gần đây cũng có một chỗ.
Hắn nói: "Vậy thì hết rồi."
Khóe miệng Quý Miên giật giật, tự gọi cho mình mấy ly rượu, chán ngấy đợi thêm hai mươi phút nữa.
Dụ Sấm nhìn Quý Miên tự rót rượu uống, hơi ngạc nhiên vì không ngờ cậu lại không nổi giận.
Tiểu thiếu gia dữ thì có dữ, nhưng ngoài miệng hơi đanh đá ra thì những lúc khác cũng tốt lắm.
Dụ Sấm biết có một vài người có đam mê đặc biệt, sẽ dùng dụng cụ lên cơ thể nhân tình của mình, còn động tay nữa.
Còn Quý Miên khi nào giận lắm cũng chỉ cắn vào vai hắn một cái thôi. Mà cắn cũng chẳng mạnh, cũng chẳng đau gì.
Ưu điểm của con người chính là nhờ so sánh như vậy mà ra đó.
Dụ Sấm cắn lưỡi mình một cái.
Từ khi nào mà hắn học được cách tự thôi miên bản thân vậy? Một tên công tử ăn chơi trác táng như thế mà giờ so sánh xong chỉ còn lại toàn ưu điểm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]