Dụ Sấm chỉ ở lại chưa đầy mười phút, Quý Miên đã thả tay đuổi người đi: "Được rồi, giờ không còn việc gì của cậu nữa."
Dụ Sấm ngồi xe nửa tiếng đồng hồ đến đây, kết quả chỉ để cho Quý Miên hôn hai cái.
Hắn cũng chẳng kêu ca gì, dù sao trước đó còn có một hôm hắn chạy qua chạy lại ba chuyến, chỉ riêng thời gian tốn trên đường đã mất mấy tiếng đồng hồ rồi.
Tiểu thiếu gia thích hành hạ người ta như vậy đó.
Hắn đeo ba lô chuẩn bị đi về, trước khi đi, hắn nghĩ đến điều gì đó mà quay đầu lại: "Cậu chủ."
"Hả?"
"Lần sau cậu tìm tôi có thể nhắn tin được không? Đang học, tiếng chuông điện thoại sẽ ảnh hưởng đến người khác."
Quý Miên liếc hắn một cái: "Chưa làm được gì đã bắt đầu đòi hỏi với bản thiếu gia rồi đấy?"
"Đâu, nếu anh nhắn tin thì tôi vẫn trả lời ngay được mà. Như thế tôi đỡ mất thời gian tìm chỗ nghe điện thoại, anh cũng không phải chờ lâu."
Lý do này thuyết phục được Quý Miên nên cuối cùng cậu cũng miễn cưỡng gật đầu.
...
Tối hôm đó về ký túc xá, Dụ Sấm bận rộn đến tận khuya. Lúc đứng dậy chuẩn bị lên giường đi ngủ thì đầu bỗng thấy choáng.
Cảm nhận kỹ lại thì cơn choáng đó không phải do đột ngột đứng dậy, mà sống lưng cũng thấy hơi ớn lạnh.
Hắn sờ cổ với trán mình, cảm giác nhiệt độ nóng hơn bình thường một tẹo. Giống như bị cảm.
Gần đây vào đông, Ninh Thành trở lạnh đột ngột khiến rất nhiều người bị cảm, sốt, chỉ là việc hắn cũng dính thì hơi bất ngờ. Thể chất Dụ Sấm xưa nay vốn rất tốt, ngay cả thời điểm Ninh Thành lạnh nhất, hắn cũng chỉ cần mặc hai lớp áo là đủ ấm rồi. Không ngờ nay lại bị cảm.
Thực ra cũng không lạ, tháng trước hắn tất bật đi làm thêm, ngày đêm đảo lộn, sau đó lại bận rộn chăm sóc Dụ Tinh, dù ở bệnh viện cũng nghỉ ngơi không đủ nên giờ cơ thể báo động cũng rất bình thường.
Cơn cảm nhẹ lần này chính là một lời nhắc nhở.
Dụ Sấm không uống thuốc, hắn rót cho mình một cốc nước nóng uống xong rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh lại, người đã chẳng sao nữa rồi.
Virus cúm trong cơ thể hắn sống không quá được một đêm.
Mấy ngày sau, Dụ Sấm không nhận được điện thoại của Quý Miên, cũng không nhận được tin nhắn của cậu.
Mãi mới yên tĩnh được hai ngày, hắn tranh thủ đẩy nhanh tiến độ hoàn thành phần mềm. Đến ngày thứ ba vẫn không nhận được bất cứ tin tức nào từ Quý Miên mới chủ động gọi đến.
Chuông điện thoại reo ba hồi, bên kia bắt máy.
"Alo. Có việc gì?"
Giọng Quý Miên khàn đến mức không tưởng, lại đang là sáng sớm nên nghe như mới bò dậy từ trên giường ai đó vậy.
Nghe giọng nói trong điện thoại, tay Dụ Sấm vô thức siết chặt lại, không nói lời nào.
"Chậc." Quý Miên mất kiên nhẫn: "Nói đi."
"... Anh đang ở câu lạc bộ à?"
"Điên à, sáng sớm tôi đến câu lạc bộ làm gì?" Quý Miên mắng hắn xong thì ho khù khụ mấy tiếng.
Dụ Sấm nghe được mấy tiếng ho đó. "Anh bị cảm à?"
Bên kia hoàn toàn không thèm để ý đến hắn, tự cúp máy.
Dụ Sấm nhìn chằm chằm vào màn hình tắt ngúm, chậm rãi chớp mắt.
Bị cảm à...
Hắn nhớ ngày cơ thể mình không thoải mái đúng hôm đến nhà họ Kỷ, còn hôn Quý Miên nữa.
"..."
Dụ Sấm áy náy, bắt xe đến nhà họ Kỷ.
...
Quý Miên đúng là bị cảm thật.
Lúc Dụ Sấm xuất hiện trong phòng ngủ của Quý Miên, cậu đang cuộn tròn trong chăn của mình, hai má đỏ bừng.
Trông thấy Dụ Sấm bước vào, cậu chẳng thèm để ý, vùi mặt vào sâu trong chăn, chỉ lộ ra mái tóc vàng mềm mại bên ngoài.
Dụ Sấm nghe tiếng thở của Quý Miên hơi tắc nghẽn, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác tội lỗi.
Mép giường hơi lún xuống.
Quý Miên lén kéo chăn xuống một tẹo để lộ đôi mắt ra, thấy Dụ Sấm ngồi xuống mép giường, quay lưng về phía mình.
Cậu để ý thấy Dụ Sấm vẫn mặc ít như vậy, trong lòng không khỏi cảm thán: Thể chất của anh trai mình đúng là tốt thật, không như mình, ở nhà cũng bị cảm cho được.
Hoàn toàn không nghĩ đến thủ phạm khiến cậu bị cảm rồi phát sốt lại chính là cái tên có thể chất khỏe mạnh trước mặt này.
Dụ Sấm khẽ cử động, Quý Miên lập tức vùi mặt lại vào trong chăn.
"Anh uống thuốc chưa?" Dụ Sấm quay đầu lại, nói với mái tóc vàng mềm mại kia.
Không ngoài dự đoán, hắn không nhận được câu trả lời.
Hắn nhìn trong chốc lát rồi lại quay đầu lại, cứ cảm thấy như có người đang nhìn mình.
Một lúc sau, Dụ Sấm đứng dậy, ra ngoài tìm Lý Tùng lấy thuốc.
Hai phút sau hắn quay lại, một tay cầm nhiệt kế với hai hộp thuốc, tay kia cầm cốc nước nóng, hắn đặt xuống bàn rồi kéo chăn che mặt Quý Miên xuống chừng mười mấy cm.
Quý Miên bực bội nhìn hắn chằm chằm, tiếc là mặt đỏ bừng, trông chẳng dữ dằn tí nào.
Dụ Sấm choàng lấy cái gáy nóng hổi của Quý Miên, đỡ cậu ngồi dậy. "Quản gia Lý nói sáng nay anh chưa uống thuốc."
"..."
Thấy cốc thuốc đã đưa đến tận môi, Quý Miên đành miễn cưỡng uống.
Nhưng bị kéo dậy như thế vẫn khiến cậu rất khó chịu, thế là cậu cắn mạnh một cái vào cổ Dụ Sấm.
Vẻ mặt Dụ Sấm không biểu cảm, dù sao cũng không thấy đau.
Tóc Quý Miên cọ vào cằm hắn, hơi ngứa. Hắn vừa cụp mắt xuống thì thấy một màu vàng rực, như một nắm tơ vàng chói lọi vậy.
Hắn bị cái vòng xoáy màu vàng kia hấp dẫn, ý thức cũng bị cuốn vào theo. Tới khi hoàn hồn thì môi đã chạm vào tóc Quý Miên, vô thức hôn tóc cậu rồi.
Hệ thống:【...】
Ở đây vẫn còn một đôi mắt đang nhìn đấy!!
Dụ Sấm cũng sững sờ vì hành động của mình, hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên, môi mím lại. Còn Quý Miên thì chẳng hề nhận ra tất cả những điều này.
Hệ thống nhìn biểu cảm ngẩn người của Dụ Sấm mà thấy hơi bồn chồn lo lắng.
Nó không dám nói khẳng định là Dụ Sấm thích ký chủ nhà mình tới mức nào, nhưng giờ xem ra chắc chắn không phải là không có tí tình cảm nào.
Nó cũng thấy rất khó hiểu, thiết lập nhân vật của Quý Miên ở thế giới này rõ ràng rất tệ, sao tên này vẫn thích đúng ký chủ nhà nó vậy hả?
Vẫn đừng nói chuyện vừa rồi với Quý Miên thì hơn. Nó thầm nghĩ.
Ký chủ quá dễ mềm lòng, nếu biết Dụ Sấm thích mình, chắc chắn không nỡ làm tổn thương đối phương.
...
Kể từ đó, mỗi khi tìm Dụ Sấm, Quý Miên chỉ nhắn tin chứ không còn gọi điện cho hắn nữa.
Chỉ là dù có nhắn tin thì cái giọng điệu kia vẫn y chang.
Lúc sắp tan học, túi áo Dụ Sấm rung lên một cái.
【Kỷ Phàm】: Cổng trường.
Hắn ngẩng đầu nhìn giảng viên trên bục giảng, vừa nghĩ làm sao để trốn học vừa nhắn tin trả lời Quý Miên.
【Dụ Sấm】: Được.
"Bạn Dụ." Một giọng nam khá nhỏ nhẹ vang lên bên cạnh: "Tớ thấy cậu hay có điện thoại trong lớp, bạn gái hả?"
Dụ Sấm nghiêng đầu nhìn người nói chuyện, nhận ra là một người mình không quen, chỉ buông hai chữ "không phải" rồi quay lại.
Đối phương lại dùng giọng điệu trêu đùa hỏi tiếp: "Vậy là bạn trai rồi?"
Nghe ra ý vị dò hỏi trong đó, Dụ Sấm lại nghiêng đầu quan sát, thấy khuôn mặt người này hơi thiên nữ tính.
Hắn đột nhiên nhớ ra, trước đó Tưởng Tử Hành nói trên lớp cứ có người tên Kiều gì đó hay ngồi cạnh mình, chẳng lẽ là người này?
Dụ Sấm không đần, một người con trai thích đồng tính cứ dăm ba bữa lại lên lớp ngồi cạnh mình, trước đó còn đến tận kký túc xá tìm...
Để tránh phiền phức, hắn nói thẳng: "Ừ, bạn trai."
Chỉ cần là người biết chừng mực, khi biết người khác có người yêu rồi thì sẽ không lại gần nữa.
Kiều Gia Dương ngơ ra một lúc, cười: "Ồ, bảo sao... Hóa ra cậu cũng thích nam à? Trước đó tớ không nhận ra."
Điện thoại Dụ Sấm lại rung.
【Kỷ Phàm】: Nhanh lên.
Dụ Sấm gõ【ok】, hệ thống tự động bật ra sticker, hắn thuận tay chọn cái đầu tiên.
Gửi đi rồi mới nhận ra sticker đó đáng yêu quá.
Kiều Gia Dương liếc tin nhắn trên màn hình, ánh mắt tối xuống.
Cậu ta đã thấy mấy lần rồi, dù bên kia có yêu cầu vô lý thế nào thì Dụ Sấm cũng chẳng hề than phiền lấy nửa câu.
Ghen tị ghê. Ai mà chẳng muốn người yêu của mình cưng chiều mình như vậy chứ? Gần như là việc gì cũng nghe theo ý đối phương.
"Sao bạn trai cậu cứ gọi cậu lúc đang học vậy? Tùy hứng thế..."
"Bình thường." Dụ Sấm đạm mạc nói.
Nghe câu này, thậm chí Kiều Giang Dương còn thấy sống mũi hơi cay cay.
Sao sự khác biệt giữa người với người lại lớn thế chứ? Bạn trai cũ của cậu ta chẳng những thích kiểm soát mà còn hay coi thường người khác, bảo cậu ta ngoan ngoan nghe lời trong khi mình thì lại ra ngoài thả thính tán tỉnh người khác.
Giờ danh tiếng của cậu ta trong khoa chẳng ra làm sao cả, nhưng thế thì đã sao nào? Ít nhất cậu ta cũng đã giẫm được tên khốn đó dưới chân rồi.
Còn nhìn lại người bên cạnh, ngoại trừ việc hơi thiếu chí tiến thủ, lại còn từ bỏ cả việc học lên cao học ra thì cái gì cũng tốt.
Không chỉ ngoại hình xuất sắc mà không ngờ cả tính tình cũng tốt thế.
Ngày trước đúng là mù mới chọn phải cái loại cặn bã như bạn trai cũ làm bạn trai.
"Cậu kiên nhẫn ghê..." Kiều Gia Dương cười cười.
Nụ cười đó pha lẫn quá nhiều thứ không đơn thuần, Dụ Sấm cau mày, hắn không trả lời mà đứng dậy bỏ đi.
Kiều Gia Dương cắn môi.
Chuyện Dụ Sấm có người yêu rồi đúng là nằm ngoài dự đoán của cậu ta, nhưng chuyện hắn thích nam lại khiến cậu ta rất bất ngờ.
Trong giới của họ, để tìm được một người ưu tú phù hợp về mọi mặt quá khó. Mà từ bỏ như vậy thì thật sự không cam lòng chút nào.
Kiều Gia Dương nghĩ, biết đâu Dụ Sấm cũng vậy, chưa tìm ra người nào tốt nên chỉ có thể chọn đại ai đó cho xong? Nghe cái giọng điệu của bạn trai hắn thì rõ là người khó tính rồi.
Còn chưa đến mười phút nữa là tan học, cậu ta ngồi tại chỗ chần chờ mấy phút, cuối cùng vẫn cắn răng lẻn ra từ cửa sau lớp học.
Đi xem thử đã rồi tính.
Ra sau Dụ Sấm có mấy phút mà lúc cậu ta ra khỏi tòa giảng đường thì đã không thấy bóng Dụ Sấm đâu rồi.
Chạy nhanh thật. Kiều Gia Dương chạy một đoạn, mười phút sau mới thấy bóng hai người ở cổng trường. Lúc này chuông tan học đã vang lên.
Một thanh niên có dáng người cao gầy đang đứng dựa vào bên cạnh tảng đá khắc khẩu hiệu của trường ở cổng. Còn Dụ Sấm thì quay lưng về phía Kiều Gia Dương, đang cúi đầu đứng bên cạnh người kia.
Thanh niên đội một chiếc mũ lưỡi trai, mặc dù Kiều Gia Dương không biết logo trên mũ nhưng nhìn cũng biết giá không rẻ rồi.
Tóc vàng, khuôn mặt bị cái mũ che gần hết, chỉ lộ ra mỗi môi và cằm, nhưng chắc chắn là một mỹ nhân.
Người mẫu hả?
Kiều Gia Dương đứng nhìn từ xa, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác tự ti.
Sở dĩ cậu ta dám nhớ thương Dụ Sấm chính là vì tự tin vào khuôn mặt này, cộng thêm học vấn đã chắc chắn suất lên cao học.
Ngoại hình nổi bật, tuổi mới đôi mươi, hơn nữa còn có học vấn vượt trội. Với những điều kiện này, dù ở đâu thì cũng là cậu ta có quyền chọn người.
Cậu ta vô thức so sánh bản thân với thanh niên tóc vàng như người mẫu kia.
Ngoại hình bị người ta vượt mặt rồi, giờ chỉ có thể đi so thứ khác.
Người đó nhìn cũng chỉ tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, rất có khả năng cũng là sinh viên. Lần nào Dụ Sấm cũng phải ra cổng trường hẹn gặp nên chứng tỏ bạn trai Dụ Sấm không học ở Ninh Đại, nhưng Ninh Đại lại là trường đại học tốt nhất ở Ninh Thành.
Kiều Gia Dương tự cộng thêm cho mình một điểm.
Tốt lắm, học vấn áp đảo một cách chênh lệch.
Giờ tan học, sinh viên lần lượt đi ra từ tòa giảng đường.
Thanh niên kia kéo Dụ Sấm đi về phía góc ít người.
Kiều Gia Dương đợi một lúc rồi giả vờ vô tình đi ngang qua, nghe được đoạn đối thoại của hai người.
Giọng của người mẫu tóc vàng nọ êm tai bất ngờ, mà cũng cay nghiệt bất ngờ.
"Đã bảo ra nhanh lên rồi, giờ tan học rồi, người đông thế kia thì lái xe ra kiểu gì."
Dụ Sấm: "..."
Cái lúc người này nhắn tin bảo hắn đang ở cổng trường thì chỉ còn mười phút nữa là hết giờ rồi.
Tòa giảng đường vốn xa cổng trường, hắn phải chạy mới đến kịp trước khi chuông tan học vang lên đấy.
Đúng là vô lý.
Dụ Sấm không nói gì, chỉ cúi xuống ôm eo Quý Miên rồi hôn lên môi cậu.
Là tư thế xin lỗi.
Kiều Gia Dương ở nơi không xa, nghe mà há hốc mồm trợn mắt.
Bạn trai chó tính như thế mà Dụ Sấm cũng nhịn được hả?
Quý Miên đẩy Dụ Sấm ra, khinh miệt nhìn hắn: "Tưởng thế là tôi sẽ nguôi giận à?"
Dụ Sấm vẫn im lặng, lại cúi đầu hôn cậu thêm cái nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]