🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Lune

Gần một tháng sau ca phẫu thuật của Dụ Tinh, Dụ Sấm chẳng còn tâm trí nào mà lo cho những việc khác.

Đã bốn, năm tuần trôi qua kể từ lúc chuẩn bị phẫu thuật, tiến độ phần mềm gần như giậm chân tại chỗ.

Đến tháng 11, Dụ Tinh xuất viện trở lại trường học, Dụ Sấm mới bắt tay vào lo liệu việc của mình.

Việc trên trường cũng nhiều lên, từ việc chọn giảng viên hướng dẫn cho đến chuẩn bị đồ án tốt nghiệp, v.v., hơn nữa Dụ Sấm đã vắng mặt suốt một tháng nên điểm chuyên cần thấp khiếp người, đã vậy còn phải chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ sắp tới nữa.

Hắn dậy từ sớm, xuống xem code cả tiếng, sau đó sắp xếp lại ý tưởng cho đồ án tốt nghiệp để lúc nữa trình bày với giảng viên hướng dẫn rồi chuẩn bị laptop định đi gặp thầy.

Tưởng Tử Hành nằm ở giường đối diện thấy hắn ra ngoài thì vô thức hỏi: "Dụ Sấm, cậu lại ra ngoài trường à?"

"Không, tớ đi tìm thầy hướng dẫn."

Dụ Sấm thấy câu hỏi của Tưởng Tử Hành hơi khó hiểu: "Sao vậy?"

"Không có gì, tại một tháng trở lại đây thấy cậu ra ngoài trường nhiều ấy mà..." Tưởng Tử Hành muốn nói lại thôi.

Anh ta cảm thấy chắc chắn là Dụ Sấm lén lút hẹn hò sau lưng bọn họ nên ngày nào cũng ra ngoài.

Muốn hỏi han mấy câu ghê, là người thế nào mới có thể cưa đổ được Dụ Sấm nhỉ?

Đúng là Dụ Sấm thường xuyên ra ngoài trường thật. Nhưng lý do phức tạp hơn Tưởng Tử Hành nghĩ nhiều.

Ban đầu là đi làm thêm ở Mỹ Đốn với đủ kiểu nhà hàng cao cấp, sau đó là phải đến bệnh viện chăm sóc Dụ Tinh... Còn thời gian gần đây thì chủ yếu là vì Quý Miên.

Quý Miên yêu cầu hắn có mặt bất cứ lúc nào, gọi cái là phải đến ngay. Dụ Sấm thường xuyên phải bỏ dở việc code, nhiều khi đang gõ thì bên kia đột nhiên gọi hắn đến nhà họ Kỷ, lý do đơn giản là vì cậu chủ thiếu cái gối tựa để xem phim —— Thế là Dụ Sấm phải qua đó làm cái gối ôm hình người cho Quý Miên tựa vào.

Hay là lúc đang ngồi trong lớp thì nhận được điện thoại Quý Miên bảo hắn qua đó ăn tối cùng, thế là hắn lại vội vàng trốn tiết ra ngoài, ăn uống xong, trước khi xuống xe vào trường còn phải hôn tạm biệt nữa.

Tưởng Tử Hành cuối cùng không nhịn được nữa mà buột miệng hỏi: "Dụ Sấm, cậu đang hẹn hò phải không?"

"Hẹn hò? Đâu có."

Tưởng Tử Hành ngẫm nghĩ một lúc rồi nói chắc nịch: "Thế thì chắc chắn là đang trong giai đoạn mập mờ rồi."

"..."

Dụ Sấm đang tính phủ nhận, nhưng nghĩ đến việc phủ nhận rồi lại phải tìm ra lý do giải thích nguyên nhân ra ngoài nên bèn im lặng luôn.

Hắn không nói gì khiến Tưởng Tử Hành coi như hắn ngầm thừa nhận rồi, trong lòng bỗng dưng nảy sinh cảm giác uất ức như bị phản bội: "Thế mà tháng trước tớ hỏi cậu, cậu còn nói là không có hứng hẹn hò, định sống độc thân cả đời."

Dụ Sấm nhớ kỹ lại, không nhớ ra.

Tháng trước hắn trải qua quá nhiều chuyện, cho nên mấy cuộc đối thoại không quan trọng hắn cũng chẳng buồn nhớ vào đầu.

"Trông thế nào? Xinh không? Khi nào thành đôi rồi thì nhớ cho bọn tớ xem ảnh đấy nhé!"

Thành đôi là chuyện không thể rồi, cho xem ảnh lại càng không luôn. Tưởng Tử Hành là người gốc Ninh Thành, gia đình lại làm kinh doanh, gia cảnh cũng khá giả nên khả năng là sẽ có quen biết nhà họ Kỷ.

Dụ Sấm đáp một câu "Ừ" qua loa cho xong rồi ra ngoài.

Giảng viên hướng dẫn tốt nghiệp của Dụ Sấm khá thân thiết với hắn, trước đó từng hướng dẫn hắn trong mấy cuộc thi rồi.

Xem xong ý tưởng về đồ án tốt nghiệp của Dụ Sấm, thầy chần chờ nói: "Đề tài này rất khó đấy, em có tự tin là mình hoàn thành được không?"

Dụ Sấm: "Được ạ."

Đề tài này khá tương tự với một mô-đun nhỏ trong phần mềm mà hắn đang làm, hơn nữa nó cũng gần xong rồi.

"Thầy tin tưởng vào năng lực của em, cố gắng làm tốt nhé. Nếu có thể hoàn thành theo đúng thiết kế hiện tại thì kiểu gì cũng đạt được giải ưu của trường, rất có lợi cho em khi đi xin việc." Nói xong thầy mới thấy lời mình hơi thừa hãi.

Chỉ riêng cv của Dụ Sấm, thử hỏi có công ty chuyên ngành nào mà không vào được? Đâu cần thêm một cái giải như thế nữa...

"Vâng."

"Mấy đàn anh đàn chị của thầy có phòng nghiên cứu riêng, ai cũng đều hy vọng em có thể qua đó. Em không cân nhắc thêm à?" Thầy quý người tài nên đã mời Dụ Sấm mấy lần rồi, cũng luôn mong muốn Dụ Sấm có thể tiếp tục học chuyên sâu.

"Mặc dù mức lương không bằng các tập đoàn lớn..."

Đúng lúc này, điện thoại trong túi Dụ Sấm đổ chuông, có người gọi đến.

Bình thường các thầy rất nghiêm khắc với học trò của mình, vào họp luôn yêu cầu điện thoại để chế độ im lặng. Lúc trước Dụ Sấm khi ở trong nhóm dự án của ông cũng luôn làm theo.

Nếu là sinh viên khác thì kiểu gì ông cũng sẽ lên tiếng nhắc nhở vài câu. Nhưng đổi lại là Dụ Sấm thì ông sẽ kiên nhẫn hơn.

Dụ Sấm nhìn người gọi đến, nói: "Xin lỗi thầy La, em có chút việc gấp..."

Sinh viên đang họp nửa chừng thì nói có việc gấp phải đi, hành động này quả thực rất bất lịch sự.

Tuy thầy La không dễ tính cho lắm nhưng vẫn gật đầu. Năm thứ tư đang là lúc bận rộn nhất, có lẽ là điện thoại từ công ty nào đó gọi đến.

Dù ở đâu thì thiên tài vẫn luôn nhận được đãi ngộ ưu tiên mà.

Dụ Sấm nhanh chóng ra khỏi văn phòng của giáo sư, bắt máy.

Bên kia chỉ nói hai chữ: "Qua đây."

"..."

Dụ Sấm mím môi, nói: "Vâng."

Dụ Sấm vẫn còn đeo ba lô, nhưng lúc này không có thời gian mà về ký túc xá để ba lô lại.

Tính Quý Miên không kiên nhẫn, đợi lâu sẽ giận.

Thế là hắn cứ vậy đeo ba lô đi ra khỏi cổng trường, bắt một cái taxi rồi nhanh chóng đến nhà họ Kỷ.

Vừa tới, không thấy người trong phòng khách với ngoài vườn bèn đi thẳng lên phòng ngủ của Quý Miên.

Phòng ngủ của Quý Miên là căn phòng có tầm nhìn đẹp nhất trong toàn bộ nhà họ Kỷ. Phía ngoài cửa sổ là khu vườn ngoài trời, phòng ngủ có hai cửa, cửa bên trong chỉ có thể mở ra từ bên trong và dẫn thẳng ra vườn.

Vừa đến mùa xuân mùa hè là cả phòng đầy hương thơm.

Tiếc là sau khi vào đông, cảnh sắc bên ngoài không rực rỡ như trước.

Lúc Dụ Sấm đi vào, Quý Miên đang đứng trước cửa sổ, nhìn những bông cúc trắng trong vườn, nghe thấy tiếng mở cửa mới lười biếng quay đầu lại.

Dụ Sấm bước tới gần, vừa dừng lại trước mặt Quý Miên thì người đối diện lập tức nhíu mày.

"Có mùi thuốc lá." Quý Miên hít hít, vẻ mặt ghét bỏ: "Cậu hút thuốc đấy à?"

"Không, trong xe taxi có mùi thuốc lá." Tài xế taxi kia hút thuốc, dù lúc Dụ Sấm lên xe, anh ta không hút nữa nhưng trong xe vẫn còn mùi.

Vốn định đổi xe khác nhưng lại sợ Quý Miên đợi lâu mất kiên nhẫn.

Ra khỏi xe cũng hơn mười phút rồi, ngoài trời gió cũng lớn. Hắn không ngờ mũi Quý Miên lại thính thế, vậy mà vẫn ngửi thấy.

Dụ Sấm cởi áo khoác, để ở bên ngoài phòng ngủ của Quý Miên, sợ làm phòng cậu bị dính mùi, sau đó mặc mỗi cái áo len màu tiêu bên trong bước vào.

Quý Miên nhìn hắn, nghĩ thầm, anh mình chịu lạnh giỏi thật, ở thế giới nào cũng thế, ngay cả thời điểm lạnh nhất cũng chỉ mặc tối đa hai lớp.

Mùa đông với mùa xuân ôm anh ấy thích ơi là thích, ấm áp vô cùng. Mùa hè thì nóng quá.

Dáng Dụ Sấm đẹp, vai rộng rắn chắc, chỉ mặc mỗi cái áo len mỏng trên người thôi trông cũng thích mắt cực kỳ. Sau khi hắn vào lại trong phòng, mũi Quý Miên ghé sát vào, ngửi ngửi trên cái áo len của hắn, ánh mắt vẫn hơi chần chờ.

Dụ Sấm biết cậu dường như có chứng sạch sẽ, biểu cảm này là vì không ngửi thấy mùi thuốc lá nhưng lòng vẫn cảm thấy có.

Hắn nói: "Để tôi đi thay bộ quần áo khác."

"Thôi bỏ đi."

Ngoài miệng Quý Miên nói thôi nhưng mũi vẫn khẽ hít hít. Giống như con chó con đánh hơi không thấy mùi nhưng vẫn chưa yên tâm vậy.

Dụ Sấm nhịn cười, khóe môi hắn vừa nhếch lên thì giây tiếp theo đã bị người nọ ôm cổ.

Hắn lập tức hiểu ý, cúi đầu hôn lên môi Quý Miên.

Lần đầu tiên họ hôn nhau là gần hai tuần trước, khi ấy Quý Miên mới từ thành phố S về được vài hôm, thỉnh thoảng cậu sẽ hôn má hắn, cho tới một hôm thì đột nhiên hôn miệng.

Sau đó chuyện hai người hôn nhau trở nên quen thuộc.

Dụ Sấm cao hơn Quý Miên gần cái đầu nên lúc nào hôn cũng phải cúi thấp xuống.

Vừa khéo có cái bàn ở ngay bên cạnh, hắn vòng tay ôm eo Quý Miên, bế người đặt lên bàn.

Chiều cao cái bàn ngang tầm eo Quý Miên, cậu ngồi lên vừa vặn ngang bằng Dụ Sấm.

Mới hơn nửa tháng mà Dụ Sấm đã rất thành thạo việc này rồi.

Nói thật là hắn không ngờ mình và Quý Miên sẽ bắt đầu từ nụ hôn đâu. Hắn tưởng cùng lắm là bọn họ chỉ lên giường với nhau thôi, dù tới bây giờ họ vẫn chưa từng có hành vi thân mật nào về thể xác.

Bên hông Quý Miên truyền đến một âm thanh khẽ.

Tay Dụ Sấm vô tình chạm vào khung ảnh trên bàn, ảnh của Bùi Thanh "bộp" một tiếng đổ xuống mặt bàn.

Quý Miên đang hôn Dụ Sấm mà vẫn phân tâm được, liếc nhìn mặt bàn rồi giơ tay ra dựng khung ảnh lên.

Lúc nào cũng phải duy trì thiết lập nhân vật chứ.

【Điểm si tình + 100, người đóng góp: Dụ Sấm.】

"Ưm..."

Quý Miên nhíu mày, đẩy Dụ Sấm ra: "Đã bảo cậu rồi còn gì? Đừng mạnh như thế."

"Vâng." Dụ Sấm đáp một tiếng rồi lại cúi xuống, định hôn tiếp nhưng nhẹ nhàng hơn.

Có điều lại bị Quý Miên đẩy đầu ra.

Từ trước đến nay người quyết định vẫn luôn là Quý Miên.

Mà ai quyết định cũng vậy cả thôi. Dụ Sấm đứng thẳng người lên, lùi lại một bước.

Dù sao thì vừa nãy thấy Quý Miên dựng khung ảnh lên là hắn hết muốn hôn tiếp rồi.

Ánh mắt dừng lại trên đôi môi ướt át của Quý Miên một lúc mới chậm rãi dời. đi.

"Lại gần chút." Quý Miên nói.

"..." Dụ Sấm lại quay về vị trí ban đầu.

Người trước mặt giơ ngón tay mơn trớn sống mũi của hắn.

【Điểm si tình + 50, người đóng góp: Dụ Sấm.】

Dạo này điểm si tình tăng nhanh ghê. Quý Miên nghĩ thầm.

Nốt ruồi trên sống mũi anh trai cậu giống như một nút bấm ấy, ngón tay cứ ấn vào một cái là tăng điểm si tình.

Mỗi khi người này ghen là điểm si tình toàn tăng. Nhưng mà điểm si tình của anh mình lúc nào cũng tăng nhiều người khác.

Chắc không phải đang ghen vì Bùi Thanh đâu nhỉ...

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Dụ Sấm, Quý Miên không chắc lắm mà nghĩ vậy.

Cậu tự nhận thái độ ngày thường của mình đối với Dụ Sấm tệ đến mức làm người tức điên. Dụ Sấm cũng thường xuyên bị cậu nhục mạ nên chắc là Dụ Sấm không có tình cảm gì khác với cậu đâu nhỉ?

Chỉ có kẻ ngốc mới thích một người như cậu.

Nghĩ đến điểm này, trong lòng cậu thả lỏng xuống, tiếp tục bấm cái nút trên sống mũi Dụ Sấm.

【Điểm si tình + 30, người đóng góp: Dụ Sấm.】

Đến thế giới này mới có hơn một tháng mà đã có thêm hơn một nghìn điểm rồi. Biết đâu xong thế giới này là tích đủ một trăm nghìn điểm như hệ thống nói.

Có lẽ là do ngày càng gần tới mục tiêu nên dạo này cậu hơi sốt ruột.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy điểm tích lũy tăng lên một chút là cảm xúc sốt ruột đó sẽ giảm bớt, tâm trạng cũng vui vẻ theo.

Quý Miên vui vẻ đung đưa cái chân.

Hai chân Quý Miên dạng ra ở hai bên hông Dụ Sấm, mặc dù lúc đung đưa chân không chạm vào đối phương nhưng vẫn thu hút sự chú ý của Dụ Sấm.

Hắn cúi đầu nhìn cái chân phải đang đung đưa của Quý Miên, nhìn trong chốc lát thì không tự chủ được mà vươn tay ra giữ lại.

Giữ rồi lại không biết mình định làm gì, thế là lại chậm rãi buông ra.

Quý Miên không để ý đến động tác của hắn, lại hôn lên nút bấm một cái.

【Điểm si tình + 80, người đóng góp: Dụ Sấm.】

Vắt thêm tí nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.