Một thanh niên tóc vàng chẳng thèm gõ cửa đã bước vào, trông mái tóc màu vàng rực trong phòng bệnh hơi xám xịt nổi bật hết sức.
Dụ Sấm thấy là Quý Miên thì sững sờ: "Cậu... Sao anh lại đến đây?"
Quý Miên không trả lời mà quan sát hắn từ trên xuống dưới trước, xác nhận đúng là Dụ Sấm không bị thương mới hờ hững ngước mắt lên. "Rảnh rỗi chán quá nên đến xem thử."
Sau đó cậu mới chú ý đến thiếu niên có thân hình gầy gò trên giường bệnh: "Em trai cậu à?"
"Vâng, nó tên Dụ Tinh."
Dụ Tinh chào hỏi Quý Miên: "Em chào anh."
Quý Miên khẽ nâng cằm lên coi như đáp lại.
Dụ Tinh chưa gặp người lớn nào chào hỏi kiểu này, ánh mắt lại càng dính chặt trên người Quý Miên, nhìn mái tóc vàng chói lọi của Quý Miên mà tò mò không thôi. Ngầu thật, giống y như nhân vật trong phim hoạt hình ấy.
Dụ Sấm thấy vậy thì kéo tay Quý Miên, dẫn người ra khỏi phòng bệnh, tiện thể đóng cửa lại.
Hai người đứng trên hành lang khu nội trú đông người qua lại.
"Sao anh lại đến đây?"
Quý Miên nói: "Không nghe thấy à? Vì tôi rảnh chứ sao."
Cậu lạnh lùng nói: "Cậu cũng giỏi thật đấy, chẳng thèm báo trước một tiếng, nói không đến là không đến, có bồ nhí nào dám cư xử như thế với kim chủ như thế không?"
Có cô y tá đi đẩy xe y tế đi ngang qua, nghe vậy thì mắt sáng rực.
Bồ nhí, kim chủ gì cơ? Kể chi tiết chút được không?
Giả vờ đi chậm lại. Trong bệnh viện không thiếu thị phi nhưng mấy drama tình cảm kiểu này thì hơi hiếm.
Mí mắt Dụ Sấm giật giật: "... Anh kết hôn rồi à?"
"Chưa."
Thế sao gọi bồ nhí cái gì? Hơn nữa hắn có xin nghỉ mà, chỉ là đối phương không đồng ý thôi.
Nhưng Dụ Sấm không biện hộ cho mình, nói: "Xin lỗi, tôi sai rồi."
"..."
Quý Miên im lặng vài giây, muốn hỏi xem Dụ Tinh mắc bệnh gì, làm phẫu thuật có nguy hiểm không... nhưng với tích cách của nguyên chủ thì rõ ràng không phải người quan tâm mấy chuyện này.
Trước đó cậu cũng bảo Lý Tùng thử hỏi dò lý do Dụ Sấm cần tiền gấp, tiếc là không hỏi ra cái gì.
Cuối cùng cậu chỉ bực bội lên tiếng: "Bao giờ phẫu thuật?"
"Sáng mai." Dụ Sấm nói: "Đợi ngày kia tình hình Dụ Tinh ổn định hơn rồi tôi sẽ qua."
Ngày kia? Quý Miên cau mày.
Nhìn Dụ Tinh chắc cũng chỉ mười một mười hai tuổi, giai đoạn phẫu thuật xong là lúc cần có người ở bên nhất.
Cậu không lên tiếng.
Lúc này có y tá đến kiểm tra cho Dụ Tinh.
Quý Miên và Dụ Sấm cũng theo vào phòng bệnh.
Đợi y tá kiểm tra xong rồi ra khỏi phòng, Quý Miên ngồi xuống cái ghế bên giường bệnh.
Trong phòng có đúng một cái ghế thì đã bị cậu ngồi mất rồi, Dụ Sấm rót cho cậu cốc nước rồi đứng bên cạnh.
Nhìn Quý Miên, Dụ Tinh cảm giác anh không giống bạn của anh trai lắm mà giống nhân vật cấp bậc "đại ca" hơn. Đến cả anh trai mình cũng chỉ có thể cung kính đứng bên cạnh.
"Anh Kỷ Phàm, anh là bạn của anh trai em ạ?" Giọng nó rất yếu, phải nghe kỹ mới nghe rõ nó đang nói gì.
"Ừ."
"Không."
Hai giọng nói cùng vang lên.
Nhưng bất ngờ là người nói "Ừ" lại là Quý Miên, còn người phủ nhận lại là Dụ Sấm.
Hai người vô thức nhìn về phía nhau, vừa khéo nhìn rõ cảm xúc trong mắt nhau.
Một người thì kinh ngạc, một người lại khó tin.
Người thấy khó tin là Quý Miên.
"Sao cậu có thể nói là không trước mặt trẻ con hả?" Không hiểu sao Dụ Sấm lại hiểu được ý này từ ánh mắt cậu.
Hắn im lặng một lúc rồi sửa lại: "Ừ."
Dụ Tinh càng không hiểu nổi.
Tuy còn ít tuổi nhưng Dụ Tinh cũng biết quan sát lời nói lẫn cử chỉ của người khác, nó không hỏi thêm về mối quan hệ của hai người nữa.
Nó nói chuyện được mười mấy phút đã bắt đầu thở hổn hển.
Quý Miên nghĩ đến ca phẫu thuật ngày mai, chắc phải chuẩn bị với kiểm tra trước không ít nên tự giác ra về.
...
Ngày hôm sau, Dụ Sấm không nhận được điện thoại của Quý Miên.
Ca phẫu thuật của Dụ Tinh bắt đầu từ sáng sớm. Dụ Sấm túc trực bên ngoài phòng phẫu thuật suốt, mãi đến chiều cửa phòng phẫu thuật mới mở, một chiếc xe đẩy phẫu thuật được đẩy ra từ bên trong.
Dụ Sấm lập tức đứng dậy.
Thiếu niên nằm trên xe đẩy nhắm chặt hai mắt.
Bác sĩ đi đầu nhận ra sự lo lắng của hắn, nói: "Thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng, ca phẫu thuật khá thuận lợi."
Dụ Sấm lúc này mới yên lòng.
"Quan trọng là quá trình hồi phục sau phẫu thuật, nhất định phải chú ý..." Bác sĩ dặn dò hắn rất nhiều điều.
Dụ Sấm tính sai thời gian rời đi được, mãi đến tối muộn hôm đó Dụ Tinh mới tỉnh lại, cho nên ngày hôm sau ngày phẫu thuật hắn không chạy đến nhà họ Kỷ được.
Hắn gọi điện cho Quý Miên muốn giải thích tình hình, tiếc là không ai nghe máy nên đành phải gọi cho Lý Tùng, nhờ ông chuyển lời.
Lý Tùng nghe xong thì tỏ vẻ ngạc nhiên: "Cậu không biết à?"
"Biết gì ạ?"
"Sáng nay cậu chủ nhận lời mời của cậu Lâm đến thành phố S rồi. Giờ chắc đang trên máy bay, hẳn là không xem điện thoại nên mới không nghe máy của cậu."
Dụ Sấm khựng lại: "Anh ta không ở Ninh Thành hả chú?"
"Không."
"Cậu chủ không nói với cậu à?"
"Không ạ." Im lặng một lát, Dụ Sấm hỏi tiếp: "Vậy khi nào anh ta mới về thế chú?"
"Khi nào về thì chưa rõ. Nếu cậu Dụ rảnh thì có thể gọi điện cho cậu chủ, kẻo cậu chủ lại nhớ cậu..."
Dụ Sấm nói tiếng cảm ơn rồi cúp máy, hắn nhìn người vẫn đang ngủ trên giường bệnh, giơ tay dém lại góc chăn cho Dụ Tinh.
...
Hơn một tuần sau, Quý Miên mới từ thành phố S trở về Ninh Thành.
Tới nhà, vừa mở cửa ra đã thấy Dụ Sấm đứng bên trong như đang chờ mình.
"Sáng nay. Quản gia Lý nói hôm nay anh về nên tôi đến đây."
Quý Miên tiếp tục đi lên phía trước, lại nghe thấy người phía sau nhỏ giọng nói tiếp: "Cảm ơn anh."
Quý Miên quay đầu lại, hàng mày khẽ nhíu lại.
Dụ Sấm nghiêng đầu, ánh mắt bình tĩnh như thể người vừa mở miệng nói không phải mình.
Quý Miên dời mắt, chẳng buồn hỏi lý do.
Đi cả nghìn cây số mà trên người Quý Miên lại chẳng hề có vẻ mỏi mệt vì đường xa. Ngồi trên chuyên cơ riêng của nhà họ Lâm, mấy tiếng bay chẳng qua cũng chỉ là thời gian thư giãn uống trà chơi game.
Mười ngày không về, góc phòng ngủ chất đống những hộp quà mà lúc cậu đi vẫn chưa có. Mấy ngày trước có một ngày lễ quan trọng, đây toàn là quà từ các thương hiệu hàng xa xỉ gửi đến, còn có mấy cuốn tạp chí.
Quý Miên mở đại mấy cái hộp là hết hứng, sau đó bảo Dụ Sấm đi dọn.
Nhưng cậu lại lật xem mấy cuốn tạp chí lâu hơn, rồi chọn lấy một cuốn. Đó là tạp chí của một thương hiệu đồng hồ xa xỉ mà cậu là khách hàng lớn ở đó.
Trên giá sách chủ yếu cũng chỉ toàn là mấy loại tạp chí này, còn sách bổ ích thì chẳng thấy mấy cuốn.
Quý Miên cầm theo cuốn tạp chí tờ tạp chí đó ra khu vườn ngoài trời của nhà họ Kỷ, bên ngoài đang nắng đẹp, nhưng từ khi sang thu cái là nhiệt độ ngày càng xuống thấp, chỉ cần mặt trời khuất sau mây vài phút là tay chân đã thấy lạnh ngay rồi.
Quý Miên nằm thư thái trên chiếc ghế mây dài đặt giữa vườn, dưới lưng còn kê một cái gối mềm được thêu hoa văn tinh xảo.
Cậu cầm cuốn tạp chí che ngang mặt, vừa hay chặn được ánh nắng chiếu thẳng xuống.
Lật đến một trang, mặt đồng hồ chiếm gần nửa trang, nạm đầy kim cương, trông như đang phát sáng trên giấy vậy.
Quý Miên không mấy hứng thú với hàng xa xỉ, nhưng mấy thứ sáng lấp lánh này thì chẳng bao giờ khiến người ta ghét được cả.
Dụ Sấm mất khá nhiều thời gian mới sắp xếp xong đống quà rồi đi ra vườn.
Bình thường hắn không đụng vào mấy tủ trưng bày đồ xa xỉ bao giờ nên không biết để đống đồ trang trí với linh tinh trong hộp quà ở đâu, thế nên mới mất nhiều thời gian.
Quý Miên quay lưng về phía hắn, đang xem tạp chí, nghiêm túc thể hiện đúng vai một cậu ấm nhà giàu đầu óc rỗng tuếch, nông cạn tầm thường, chỉ được cái mã ngoài.
Trong vườn, muôn vàn hương hoa hòa quyện vào nhau tạo nên một mùi hương nồng nàn, khiến người ta cảm thấy choáng váng nếu như bất ngờ xông vào.
Nắng rọi xuống, những chiếc lá còn đọng sương long lanh dưới nắng.
Quý Miên ngồi giữa những sắc màu rực rỡ lộng lẫy ấy, vài lọn tóc vàng còn lấp ló ra từ dưới cuốn tạp chí.
Dụ Sấm bỗng có ảo giác lạ kỳ như mình vừa vô tình lạc vào một thế giới rực rỡ sắc màu, lấp lánh ánh vàng này.
Hắn nhắm mắt lại một lúc, để thích nghi với ánh sáng chói lọi xung quanh.
"Ca phẫu thuật của Dụ Tinh rất thành công, tình trạng phục hồi gần đây cũng rất tốt."
Quý Miên thờ ơ lật sang trang sau, không có chút phản ứng nào với lời hắn nói.
Dụ Sấm không nhắc đến chuyện của Dụ Tinh nữa.
Bỗng hắn thoáng thấy một vết đỏ thắm ẩn hiện trong mái tóc vàng của Quý Miên.
Chắc là cánh hoa bị gió thổi rụng rồi bay vào tóc cậu.
Dụ Sấm bước tới gần Quý Miên, cúi người nhặt cánh hoa đó ra.
Bởi vì hắn tới gần nên Quý Miên không xem tạp chí nữa.
Bỏ vật đang che xuống rồi nhìn chăm chú vào mặt Dụ Sấm. Cậu muốn Dụ Sấm vốn cũng vì khuôn mặt này nên nhìn chằm chằm như thế cũng chẳng có gì là lạ.
Đã thế còn muốn chia sẻ với hệ thống:【Hệ thống, anh tôi đẹp trai ghê, hi hi.】
Hệ thống:【 ...】
Ánh mắt vẫn thiên vị nốt ruồi nhỏ trên sống mũi kia nhất, nó mọc trên khuôn mặt Dụ Sấm như để quyến rụ người ta hôn lên vậy.
Chỉ có điều lúc nào cũng lạnh lùng, không hay cười. Dường như linh hồn của người này vốn không thích cười thì phải, từ lần đầu gặp vậy rồi, lúc nào cũng trưng vẻ mặt lạnh tanh. Thậm chí ngay cả Lục Khả khi cười trông cũng như đang đeo mặt nạ, mang lại cho người ta cảm giác lạnh lùng xa cách.
Lúc Dụ Sấm toan đứng thẳng dậy thì Quý Miên lại vòng tay trái qua cổ hắn, không cho hắn đứng thẳng lên.
Dây đồng hồ lạnh lẽo cọ vào cổ Dụ Sấm khiến lông mi của hắn khẽ run.
Ỷ vào thân phận kim chủ của mình, Quý Miên ra lệnh: "Cười một cái cho tôi xem nào."
"..." Dụ Sấm lộ nụ cười mà mình đã tập luyện trước gương mấy lần.
Mặc dù trông hơi giả nhưng Quý Miên thấy hài lòng lắm rồi, cậu hôn nhẹ vào sống mũi của Dụ Sấm.
Dụ Sấm không giãy giụa, chóp mũi không tránh được mà cọ vào cằm Quý Miên, hắn ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng không thuộc về hoa.
Có lẽ là xịt nước hoa, hoặc là mùi sữa tắm.
Chưa kịp tìm hiểu mùi đó giống cái gì thì tay Quý Miên mới ôm cổ hắn đã buông ra rồi, sau đó cầm lấy cuốn tạp chí bị gạt sang bên cạnh vừa nãy lên, cuộn lại rồi vỗ nhẹ vào đầu hắn.
"Đứng thẳng người lên, che hết ánh sáng của bản thiếu gia rồi."
Gọi thì đến, đuổi thì đi, chẳng khác gì món đồ chơi.
Nếu không nhờ khuôn mặt này thì e là hắn còn chẳng đáng giá bằng cuốn tạp chí kia trong mắt Quý Miên.
Dụ Sấm đứng thẳng người lên, nhường nắng lại cho cậu. Lúc cúi đầu mới phát hiện ngón trỏ với ngón cái bị nhuốm đỏ. Thì ra hắn vô thức nghiền nát cánh hoa kia từ bao giờ mà chẳng biết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]