Dụ Sấm nhìn vài giây, không mấy để tâm rồi quay lại.
Đối phương ẩn trong chỗ tối, lại vừa khéo bị đồ trang trí che khuất, rõ ràng là không muốn thu hút sự chú ý của người khác.
Trong giới thượng lưu có đầy người lẫn việc kỳ quái, hắn không hứng thú tìm hiểu từng cái một.
"Kỷ Phàm, cậu giả vờ si tình cái gì chứ?" Cuối cùng Bùi Minh Vũ cũng không nhịn được mà châm chọc: "Nếu cậu thật sự thích thằng con hoang đó thì sao còn nuôi một người giống nó bên cạnh?"
Quý Miên chỉ cười một tiếng: "Ừ tôi ti tiện như vậy nên anh Bùi Thanh chẳng thèm để mắt tới tôi đấy thôi."
Thích thì rõ ràng mà tồi tệ cũng chẳng thèm lấp liếm, ngay cả Dụ Sấm nghe xong cũng không nhịn được mà nhìn Quý Miên.
【Điểm si tình + 5, người đóng góp: Chu Kỷ.】
【Điểm si tình + 3, người đóng góp: Tiết Tông Quang.】
【Điểm si tình + 20, người đóng góp: Bùi Thanh.】
【Điểm si tình + 15, người đóng góp: Du Vân Khuê.】
【Điểm si tình + 80, người đóng góp: Dụ Sấm.】
Một loạt âm báo vang lên, Quý Miên nghe thấy hai cái tên ở giữa thì ngẩn người.
【Bùi Thanh cũng ở đây à?】Cậu hoang mang hỏi:【Không phải nửa năm nữa nhân vật chính thụ mới về hả?】
Hệ thống:【Thì bề ngoài là vậy, nhưng mọi kế hoạch chiến lược quan trọng của tập đoàn Vân Trì đều có sự tham gia của Bùi Thanh mà, thỉnh thoảng âm thầm về Ninh Thành cũng không lạ.】
Quý Miên nghĩ lại, vừa nãy hình như mình cũng không nói gì kỳ lạ, mọi hành vi cũng đều phù hợp với thiết lập nhân vật của nguyên chủ. Chỉ là nhân vật chính công nghe thấy chuyện cậu nuôi một người thay thế, e là sẽ ghét cậu sớm hơn nửa năm.
Bùi Minh Vũ bị đốp chát nghẹn cả họng.
Miệng gã ta không linh hoạt bằng Quý Miên, da mặt cũng không dày bằng cậu. Mà với địa vị hiện giờ của gã lại càng không thể kết thù với nhà họ Kỷ được.
Đành phải nghiến răng nuốt cơn tức này.
Cuối cùng tiệc cũng tan.
Hai người ngồi trong góc khuất ban nãy đã đứng dậy rời đi trước khi tan tiệc, cũng không chào hỏi Tiết Tông Quang.
Dụ Sấm nhìn bóng lưng của hai người đó. Cả hai đều có thân hình cao ráo, người cao hơn một chút là người đàn ông lúc nãy ngồi dưới ánh đèn. Bóng lưng còn lại chính là người ẩn trong bóng tối, trông rất quen mắt...
Dụ Sấm nhớ lại một lúc mới nhớ ra bóng lưng kia khá tương tự với người trong khung ảnh mình thấy trong phòng Quý Miên hôm qua.
Dụ Sấm không kết luận ngay, vì dù sao cũng là ảnh chụp từ nhiều năm trước rồi, mà cho dù đối phương có thật sự đứng trước mặt hắn thì kiểu gì cũng đã có nét khác đi rồi.
Mà kể cả cái người tên là Bùi Thanh kia trở về thật thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Đợi chính chủ về rồi, có khi hàng giả như hắn sẽ sớm bị đuổi việc, khôi phục tự do sớm cũng tốt.
Đúng lúc này, một bàn tay bỗng ấn sau gáy hắn.
Quý Miên ghé sát vào, giọng điệu bất mãn cực kỳ: "Bản thiếu gia còn đang ở đây mà cậu nhìn ai đấy?"
"..."
Chu Kỷ nghe vậy cũng nhìn sang, nhưng hai người kia đã lần lượt đi ra khỏi cửa rồi nên anh ta chỉ kịp thấy loáng thoáng hai bóng lưng thôi. Chu Kỷ mở miệng: "À, anh ta chính là Du Vân Khuê đấy, người sáng lập tập đoàn Vân Trì mà tớ nhắc với cậu ban nãy. Còn người bên cạnh... tớ chưa thấy mặt, không có ấn tượng gì lắm."
...
Bên ngoài sảnh tiệc.
Du Vân Khuê hỏi người bên cạnh: "Lần này định ở Ninh Thành bao lâu?"
"Chắc ba bốn ngày gì đó." Giọng Bùi Thanh cũng trong vắt như tên, thanh khiết mát lạnh.
Bùi Thanh cười khẽ: "Mấy năm trước lúc tôi còn ở Ninh Thành, chẳng có ai đứng ra bênh vực tôi cả. Hôm nay đúng là bất ngờ thật."
Du Vân Khuê nói: "Nếu khi ấy tôi có mặt ở đó, tôi chắc chắn sẽ không đứng yên nhìn cậu bị bắt nạt."
"Cậu Kỷ cũng khá đáng yêu nhỉ."
"Đáng yêu?" Du Vân Khuê nhíu mày rồi chậm rãi lắc đầu: "Tôi không thấy vậy."
"Cậu ta tìm một người giống cậu để làm thay thế, nghĩ đã thấy ghê tởm."
Bùi Thanh thản nhiên cười cười. Việc bị ai đó tìm "bản sao" thay thế mình đúng là làm người ta thấy rất khó chịu, nhưng cậu tiểu thiếu gia đó rất thẳng thắn nên lại không khiến người ta ghét.
Sống đến giờ vẫn chưa từng gặp được ai có ngoại hình giống mình, Bùi Thanh cũng hơi tò mò. Tiếc là vừa nãy anh không nhìn rõ người thay thế kia trông ra sao, mà lần sau tham gia những bữa tiệc thế này ít cũng phải nửa năm nữa. Hôm nay anh đến đây chỉ là do nhất thời cao hứng, khá mạo hiểm, anh cũng không ngờ tới sẽ chạm mặt người nhà họ Bùi ở đây.
"Đi thôi, Vân Khuê."
...
Tan tiệc xong, Quý Miên cùng Dụ Sấm lên xe, để tài xế đưa về nhà họ Kỷ.
Nhưng Quý Miên lại hỏi Dụ Sấm: "Về đâu?"
Về đâu? Dụ Sấm ngạc nhiên quay sang nhìn cậu.
Còn có thể chọn về đâu nữa à?
Tiệc tan sớm hơn Quý Miên tưởng tượng, giờ cũng mới mười một giờ, cổng ký túc xá có lẽ vẫn còn mở. Ban đầu cậu nghĩ nếu tiệc kéo dài đến mười hai giờ mới kết thúc thì sẽ giữ Dụ Sấm ngủ lại nhà mình.
Dụ Sấm thoáng im lặng, ngập ngừng mở miệng: "Về trường được không?"
Quý Miên quay đầu bảo tài xế phía trước: "Đến Ninh Đại trước."
"Vâng, cậu chủ."
Vậy mà đồng ý để hắn về trường thật. Mớ kiến thức Dụ Sấm học cả buổi chiều thế là thành công cốc, tâm trạng thấp thỏm rồi cả sự hưng phấn xuất phát từ bản năng nam tính cả tối bỗng tan biến như quả bóng bị chọc thủng.
Hắn thả lỏng người tựa vào lưng ghế, nhưng tâm trí vẫn căng như cũ, giống như bị người ta treo lơ lửng giữa không trung, không lên được mà cũng chẳng xuống được.
Thà rằng đến sớm một chút còn hơn như bây giờ, lúc nào cũng thấp thỏm, không biết tiểu thiếu gia có lại đột nhiên nổi hứng làm gì đó nữa không.
Đến Ninh Đại mất hơn hai mươi phút lái xe, đi được nửa đường thì bên vai Dụ Sấm bỗng thấy âm ấm.
Nghiêng đầu qua thì thấy một cái đầu chó màu vàng rực tựa vào người hắn, má áp vào vai hắn.
Ngủ rồi. Người này dễ ngủ thật đấy, Dụ Sấm nghĩ thầm.
Hắn nhìn thấy chóp mũi vểnh cao của Quý Miên, hàng mi dài cong vút rủ xuống, những lọn tóc vàng óng ánh lòa xòa trước trán, có vài sợi vương trên vai, trông ngoan ngoãn khác xa với lúc mở mắt.
Thời gian nửa quãng đường còn lại hình như trôi nhanh hơn thì phải, Dụ Sấm cảm giác mình chỉ nhìn Quý Miên có tí mà đã đến nơi từ lúc nào rồi.
Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu thấy cậu chủ nhà mình đang dựa vào vai Dụ Sấm ngủ, không tiện mở miệng nhắc đã đến Ninh Đại rồi.
Anh ta không mở miệng nên chỉ có thể để Dụ Sấm gọi Quý Miên dậy.
Dụ Sấm cúi đầu nhìn gương mặt ngủ say bình yên của Quý Miên.
Đẩy cậu ra lại thấy không ổn lắm.
Cuối cùng hắn vẫn nhẹ giọng mở miệng: "Cậu chủ à."
Lông mi Quý Miên khẽ rung rinh mấy cái, sau đó mở mắt ra.
"... Đến nơi rồi." Dụ Sấm không hề nhận ra mình đang nói cực kỳ nhỏ.
Mở cửa xuống xe, trước khi đóng cửa xe lại, Dụ Sấm ngoái đầu nhìn vào trong xe.
Quý Miên hơi nghiêng mặt qua đây, cũng đang nhìn hắn, chỉ là trên mặt không có biểu cảm gì.
Tuy trong xe không bật đèn nhưng chẳng hiểu sao Dụ Sấm lại cảm thấy cặp mắt kia sáng vô cùng.
Xe chậm rãi lăn bánh.
Dụ Sấm đứng ở cổng trường nhìn theo chiếc xe rời đi.
Bên vai mà Quý Miên áp má vào vẫn còn hơi ấm, có cơn gió thổi qua, hơi ấm lập tức tan biến.
Cách người có tiền thích người khác đúng là đặc biệt thật.
Ôm ấp, thân mật với hắn chẳng qua là vì không thèm bận tâm, vì hắn chẳng là gì cả. Còn với người trong lòng thì ngay cả một ý nghĩ không trong sáng cũng không dám có.
Hắn giơ tay ấn lên vai mình, đi vào cổng trường.
Trong xe, Quý Miên vẫn hơi buồn ngủ.
Bên cạnh không còn bờ vai cho cậu dựa vào, mà cậu lại quen phải tựa đầu vào thứ gì đó mới ngủ được.
Áp sát vào cửa kính nhắm mắt lại. Tấm kính lạnh buốt, mỗi lần xe chuyển động là đầu cậu lại đập vào kính.
Dựa được hai phút thì chẳng còn buồn ngủ nữa, cậu đành phải ngồi thẳng dậy, thở dài một hơi.
...
Hai tuần liên tiếp, Quý Miên không còn ra ngoài lêu lổng nữa.
Dụ Sấm thường xuyên nghe thấy Quý Miên nghe điện thoại từ chối lời mời của mấy người bạn đó.
Ngay cả từ chối cũng rõ lạnh lùng kiêu ngạo: "Không đi, còn bận ở với người ta."
"Với ai á, hôm trước cậu gặp rồi còn gì?"
"... Chậc, biết làm sao được, nhõng nhẽo lắm."
Dụ Sấm: "..."
Quý Miên nằm ngả lưng trên chiếc ghế dài trong vườn hoa, tắt máy rồi tiếp tục ngắm cảnh.
Dụ Sấm cầm vòi phun nước tiếp tục tưới cây với tâm trạng phức tạp.
Hắn chỉ tưới nước cho hoa, chứ nhõng nhẽo chỗ nào?
Tưới hoa xong, hắn đặt vòi nước trong tay xuống, đi về phía Quý Miên. "Cậu chủ."
Quý Miên lười biếng ngước mắt lên: "Sao?"
"Tôi muốn xin nghỉ mấy hôm." Nói xong, Dụ Sấm mới phát hiện cách dùng từ của mình hơi là lạ.
Hình như kiểu từ "Xin nghỉ" này không dùng được trong mối quan hệ bao nuôi thì phải...
"Cậu mới làm được hai tuần đã muốn xin nghỉ rồi à?"
Dụ Sấm im lặng quan sát biểu cảm của Quý Miên, phát hiện lúc ông chủ của mình nói đến hai chữ "đi làm" chính nghĩa hùng hồn lắm, hoàn toàn không thấy có chỗ nào không đúng cả.
"Tôi có việc bận phải..." Cuối tháng này Dụ Tinh phẫu thuật, hắn phải qua đó ở cùng với thằng bé.
"Không cho."
"..."
Dụ Sấm im lặng vài giây, không nói gì nữa, chuẩn bị tiếp tục công việc làm vườn của mình.
Quý Miên nhướng mày: "Bảo không cho thì cậu không biết đường nói thêm mấy câu ngon ngọt để dỗ tôi đồng ý à?"
Bảo Dụ Sấm làm gì cũng được, nhưng bảo nói mấy lời ngon ngọt thì khó cho hắn quá.
Từ bé đến giờ hắn chưa từng tham gia mấy chủ đề tình yêu tình báo gì, cũng chỉ mới nghe được vài câu dỗ dành ngon ngọt khá là sến súa của bạn cùng phòng mà thôi.
Dụ Sấm thoáng chần chờ rồi ngồi xổm xuống trước mặt Quý Miên, nghĩ bụng người này có vẻ rất thích giày vò người khác, bèn hạ mình nói: "Cậu chủ, làm ơn đi mà."
Hắn phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy mặt Quý Miên.
Khóe miệng Quý Miên cong cong, trong mắt cũng nhuốm ý cười.
Cậu được muôn hoa vây quanh, mái tóc vàng rực óng ánh dưới nắng, khiến cậu trông như thiên sứ bước ra từ trong tranh vậy, nụ cười khẽ nở trên môi càng làm khung cảnh thêm diễm lệ.
Dụ Sấm nhìn cậu chăm chú, trong khoảnh khắc này, hắn cảm giác trái tim mình như bị móng vuốt của mèo con cào nhẹ một cái, ngưa ngứa.
"Không cho."
"..."
Còn giờ Dụ Sấm chỉ thấy mỗi ngứa răng, hắn cắn chặt răng, không nói lời nào mà đi làm việc.
...
Quý Miên không cho nghỉ nên Dụ Sấm chỉ có thể bùng thôi.
Dụ Tinh sắp phải làm phẫu thuật, trước ngày phẫu thuật hắn nhất định phải qua ở cùng, phải đợi đến khi phẫu thuật kết thúc, tình hình ổn định rồi mới có thể yên tâm được.
Đi lại giữa trường với bệnh viện bất tiện, mà giường cho người nhà trong phòng bệnh thì đã có hộ lý dùng rồi, nên hắn thuê luôn một chỗ ở gần bệnh viện.
Mới bùng việc nửa ngày, hắn đã nhận được điện thoại của Quý Miên lúc đang ở trong phòng bệnh của Dụ Tinh.
Giọng bên kia rất bình thản, nghe không rõ vui giận, có điều vẫn kiêu ngạo như cũ: "Đang ở đâu?"
Dụ Sấm mím môi: "Bệnh viện."
Trên giường bệnh, Dụ Tinh tròn mắt, tò mò nhìn Dụ Sấm đang nghe điện thoại.
Đây là lần đầu tiên cậu nhóc nghe thấy anh trai nói chuyện với người khác kiểu khẽ khàng như vậy đó.
Đầu bên kia im lặng mấy giây.
Lúc vang lên lần nữa, giọng điệu đã hơi khác với vừa nãy: "Cậu... bị ốm à?"
Dụ Sấm thoáng ngẩn ra, nói: "Không, em trai tôi phải làm phẫu thuật."
Dụ Sấm vốn định nói xin lỗi Quý Miên, nhưng cứ bị Dụ Tinh nhìn chằm chằm làm không biết mở lời thế nào.
Trước mặt em trai ruột, đâu thể nói mình bị người ta bao nuôi được...
Đầu bên kia lại im lặng một lúc: "Bệnh viện nào, số phòng bao nhiêu?"
Dụ Sấm không hiểu lắm. Hắn không nghĩ rằng người quen sống sung sướng an nhàn như Quý Miên lại cất công đến bệnh viện vì mình, thế nên khi nghe cậu hỏi số phòng bệnh, hắn lại càng cảm thấy khó tin.
Cuối cùng hắn vẫn báo tên bệnh viện và số phòng, sau đó cúp máy.
"Anh ơi, anh có bạn gái rồi à?"
Dụ Sấm lắc đầu: "Không, con trai mà."
Dụ Tinh ngẫm nghĩ một lúc: "Anh có bạn trai rồi à?"
Trên thế giới này, tình yêu đồng giới tuy chiếm thiểu số nhưng không hiếm. Mỗi năm lại thấy mấy cặp đồng giới kết hôn cũng chẳng lạ gì.
Dụ Sấm: "..."
"Không phải."
Nói xong, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Vừa nãy lúc hắn bảo mình đang ở bệnh viện, tiếng hít thở của đối phương nghe qua điện thoại gấp gáp hẳn lên ấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]