🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Lune

Dụ Sấm khẽ cựa chân.

Vì động tĩnh này mà người đang gối đầu trên đùi hắn cuối cùng cũng tỉnh lại.

Thực ra không trách Quý Miên thèm ngủ được, tận ba rưỡi sáng cậu mới về, hơn nữa cơ thể này ít vận động nên vốn đã thiếu tinh lực rồi.

"Còn đau không?"

Quý Miên chớp mắt, phát hiện cơn đau đầu đã dịu đi rất nhiều.

"Đỡ hơn rồi."

Đỡ hơn là phải rồi. Dụ Sấm hoạt động mấy ngón tay với cánh tay vẫn còn mỏi nhừ của mình.

【Tôi ngủ bao lâu rồi?】Thấy động tác của hắn, Quý Miên hỏi hệ thống.

【Gần nửa tiếng rồi. Anh cậu cũng xoa bóp cho cậu nửa tiếng rồi.】

【...】

【Sợ cái gì? Mới có nửa tiếng thôi chứ mấy, cậu đã trả tiền rồi còn gì.】Hệ thống nói.

Mình đã trả tiền rồi. Quý Miên tự an ủi bản thân.

Dụ Sấm xoay cổ tay, hờ hững nghĩ: Anh ta đã trả tiền rồi.

Quý Miên bò dậy khỏi người Dụ Sấm, sau đó cởi cúc áo ngủ trước mặt Dụ Sấm.

Dụ Sấm giật thót, cứ tưởng đây là bắt đầu rồi.

Nhưng Quý Miên chỉ ném bộ đồ ngủ cho hắn rồi mặc quần áo thường vào.

Hóa ra chỉ là thay quần áo.

Quý Miên cởi áo ngay trước mặt Dụ Sấm, quần cũng cởi ngay trước mặt Dụ Sấm, Dụ Sấm thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn cậu, chỉ chăm chăm cúi đầu gấp gọn bộ đồ ngủ Quý Miên vừa thay ra, nghĩ thầm: Đúng là chẳng ngại ngùng gì cả.

Nhưng chỉ cần Dụ Sấm ngẩng đầu lên nhìn thì sẽ phát hiện chỗ da sau vành tai của ông chủ nhà mình đã đỏ rực, không hề phóng túng như hắn nghĩ tẹo nào.

Nếu không phải bị gò ép vì thiết lập nhân vật thì Quý Miên đã bảo hắn ra ngoài chờ từ lâu rồi.

...

Dụ Sấm ở lại nhà họ Kỷ đến tối, vì rảnh nên sắp xếp quần áo trong phòng Quý Miên hai lượt. Bên cạnh tuy có một phòng để đồ chuyên dụng nhưng hắn không vào.

Buổi trưa Quý Miên chạy ra ngoài làm gì không biết, tới tám giờ tối mới về.

Dụ Sấm đang ngồi trên ghế xem điện thoại, ngẩng đầu thấy cậu về thì mím môi, tắt màn hình đi.

Hắn không muốn để Quý Miên thấy mình đang tìm hiểu tài liệu về "công việc ban đêm".

Người giúp việc trong nhà đều đã về hết, nhà họ Kỷ hiện giờ chỉ có Lý Tùng với hai người giúp việc ở lại, nhưng đều về phòng riêng cả rồi, sẽ không tùy tiện đi ra quấy rầy.

Bàn tay Dụ Sấm để trên đầu gối vô thức bấu chặt.

Trong lòng vừa thấy chán ghét lại vừa thấp thỏm.

Cho đến giây tiếp theo, có mấy người cả nam lẫn nữ mà Dụ Sấm chưa gặp bao giờ đi theo sau Quý Miên vào, ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề trang nhã, còn xách theo vali da với hộp đồ nghề cỡ lớn.

Bầu không khí riêng tư vất vả lắm mới tạo dựng được trong phòng tức thì bị phá hỏng hoàn toàn.

Dụ Sấm thoáng sững sờ, bàn tay cũng dần thả lỏng.

Quý Miên lên tiếng: "Thay quần áo rồi theo tôi ra ngoài."

Giờ này rồi còn đi đâu?

Dụ Sấm nói: "Quần áo của tôi để ở ký túc xá rồi."

Quý Miên quay đầu lại, nhìn hắn với ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ ngốc: "Mấy cái bộ quần áo đấy của cậu cũng xứng mặc ra ngoài đi cùng bản thiếu gia à?"

Dụ Sấm bị mấy người kia kéo đi thay bộ quần áo, lúc ra ngoài đã đổi thành một bộ lễ phục màu đen, tóc tai cũng được chải chuốt lại.

Quý Miên nhìn mái tóc được chải ngược ra sau của Dụ Sấm, cảm giác u ám bớt đi nhiều, trông sắc sảo hơn hẳn.

Đẹp trai ghê, nhưng không hợp với anh mình lắm.

"Cúi đầu xuống đây."

Dụ Sấm cúi đầu xuống.

Quý Miên giơ tay, đẩy mái tóc chải ngược ra sau của hắn về lại phía trước, song vì tay nghề dở tệ nên cuối cùng chẳng những không chỉnh về được kiểu tóc ban đầu mà còn làm hỏng luôn kiểu tóc mới. Mái tóc đen của Dụ Sấm bị cậu chỉnh rối tung, trông hệt như kiểu tóc chưa kịp sửa sang lại sau khi mây mưa vậy.

Quý Miên chậm tay lại, bỗng nhận ra hình như mình đã làm hỏng kiểu tóc của Dụ Sấm mất rồi, nhưng vì thể diện nên không chịu thừa nhận.

Người làm tóc cho Dụ Sấm là một thanh niên trẻ, thấy kiểu tóc mình mất công chăm chút cả buổi bị Quý Miên làm hỏng chỉ trong mấy cái vuốt, tức đến nghẹn lời.

May mà có khuôn mặt của Dụ Sấm gánh cho, dù tóc có xấu đến cỡ nào thì trông cả người vẫn ổn.

"Khụ, đi thôi."

...

Dụ Sấm lên xe nhà họ Kỷ, đến nơi hắn mới biết tối nay đi đâu.

Không ngờ Quý Miên lại dẫn hắn đến dự tiệc tối ở nhà họ Tiết.

Mấy đám con cháu nhà giàu tổ chức tiệc tùng thường chẳng cần lý do gì, có người chỉ đơn giản là cho vui, nhưng mục đích của Tiết Tông Quang thì sâu xa hơn thế, xã giao với những gia đình có thể hợp tác làm ăn trong tương lai mới là nguyên nhân chính.

"Tông Quang." Quý Miên gọi chàng trai cầm ly rượu đứng trong sảnh tiệc đang quay lưng về phía mình.

Tiết Tông Quang xoay người lại, Chu Kỷ cũng đứng bên cạnh, khi trông thấy người bên cạnh Quý Miên thì ngẩn người ra.

Lúc hai người đến gần, Chu Kỷ nhìn Dụ Sấm mấy lần, ánh mắt dừng trên mái tóc rối bù của hắn một lúc lâu, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Anh ta hạ giọng: "Cậu thực sự... cưa đổ thằng nhóc này rồi à."

Đuôi lông mày Quý Miên kiêu ngạo nhướng lên.

Dụ Sấm im lặng đứng bên cạnh Quý Miên, dù cho bộ lễ phục trên người hắn có sang trọng và nổi bật đến đâu thì cũng không thể lấn át khí chất trầm tĩnh vốn có của hắn.

Cảm nhận được ánh mắt của Chu Kỷ, Dụ Sấm ngước mắt lên, lập tức chạm phải ánh mắt anh ta, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia như ẩn chứa sự lạnh lẽo sắc bén, hoàn toàn không hợp với bầu không khí náo nhiệt, phồn hoa của sảnh tiệc. Đôi mắt này chỉ thích hợp ở trên cao, hờ hững nhìn xuống mà thôi.

Chu Kỷ càng nhìn càng thấy khiếp đảm, thầm nghĩ Quý Miên đã rước phiền phức cho bản thân rồi.

Những gì nên nói hay nên khuyên anh ta cũng đều đã nói hết rồi, nhưng người bạn này của anh ta vẫn kéo người ta lên giường mình cho bằng được.

Quý Miên liếc mắt nhìn quanh một vòng, vẻ mặt vô cùng chán nản: "Chậc, sao toàn những gương mặt quen thuộc vậy, chẳng thú vị gì cả."

Chu Kỷ thầm thở dài, chỉ mong trực giác của mình không chính xác, anh ta đáp lại: "Hôm nay có người nhà họ Bùi đến đấy, đằng kia kìa."

Anh ta nghiêng đầu, ra hiệu cho Quý Miên về một người nào đó ở giữa sảnh tiệc.

Quý Miên nhìn thấy, nhíu mày nói: "Bùi Minh Vũ? Con trai của ông hai nhà Họ Bùi thì tính là nhân vật gì."

Tuy nhà họ Bùi có gia thế khủng, cũng là gia đình không ai dám động vào ở đất Ninh Thành, thế nhưng không phải ai mang họ Bùi cũng khiến người khác phải kiêng dè.

Ông cụ Bùi có ba người con, sản nghiệp huyết mạch của gia đình nằm trong tay người con cả, Bùi Thanh chính là con trai của ông cả, kế đó là cô út, tuy năng lực xuất chúng, tham vọng cũng lớn nhưng tiếc là sinh sau đẻ muộn mười năm nên tranh giành được với anh trai mình.

Con trai thứ là kẻ vô dụng nhất trong đó.

Chu Kỷ nghe Quý Miên gọi thẳng miệng là ông hai, khóe miệng anh ta hơi giật giật: "Cậu mà gọi người nhà họ Bùi kiểu vậy, coi chừng một ngày nào đó bố cậu đánh cậu một trận nhừ đòn đấy."

Nửa sản nghiệp nhà họ Kỷ đều liên quan đến nhà họ Bùi, vinh cùng vinh suy cùng suy.

"Bố tớ chỉ có mình tớ, ông ấy đánh chết tớ rồi thì ai kế thừa gia nghiệp?"

Chu Kỷ: ...

Có đứa con như cậu mới làm lụn bại gia nghiệp đấy?

Anh ta chợt nhớ ra điều gì đó, nói: "Cũng có một gương mặt mới đấy, nhưng chắc cậu không hứng thú lắm đâu."

"Ai vậy?"

"Người sáng lập tập đoàn Vân Trì, Du Vân Khuê, mới hai mươi chín tuổi thôi. Năm ngoái cái tên này còn hiếm ai để ý, năm nay đã rất nổi danh trong giới thượng lưu rồi."

Quý Miên không hứng thú lắm: "Chưa nghe qua, cũng không quan tâm."

Tiết Tông Quang cười một tiếng, nói câu mà cậu sẽ thấy hứng thú: "Người ta đẹp trai phết đấy."

Quả nhiên Quý Miên ngước mắt lên: "Đẹp trai hơn anh Bùi Thanh không?"

"Đứng ngang hàng được." Tiết Tông Quang nói xong thì liếc nhìn Dụ Sấm.

Lần trước Chu Kỷ nói không sai, thằng nhóc này đúng là không thua kém gì Bùi Thanh.

"Tớ không tin."

Lại có một vị khách mới đến, Tiết Tông Quang nhún vai, vòng qua hai người đi đón khách.

Quý Miên kéo Dụ Sấm đi vào.

Tiệc tối không giống câu lạc bộ, không có gì để giải trí cả, chỉ có một đám trai gái ăn mặc cầu kỳ trao đổi danh thiếp với nhau, trò chuyện vui vẻ.

Cậu dẫn Dụ Sấm đi một vòng, giữa chừng gặp không ít người quen, còn có vài người thường đến câu lạc bộ Mỹ Đôn nữa, vừa liếc mắt một cái đã nhận ra Dụ Sấm.

Cũng coi như lộ mặt ra cho quen mắt.

Về sau mấy người này mà mời đi chơi thì Quý Miên có thể lấy Dụ Sấm ra làm lý do từ chối.

Đợi đến khi bắt đầu khai tiệc, Quý Miên ngồi cùng với Chu Kỷ và mấy người khác. Bùi Minh Vũ trước đó bị cậu chế giễu cũng đến, bên cạnh còn dẫn theo hai ba tên địa vị kém gã nữa.

Con trai thứ của cụ Bùi là người có ngoại hình bình thường nhất trong số mấy anh em, mà thằng con sinh ra cũng giống bố. Bùi Minh Vũ mà đứng giữa đám đông thì chính là kẻ ít được chú ý đến nhất, nhưng mà lúc nào gã ta cũng cố tình trưng cả cây hàng hiệu đắt đỏ để nâng cao sự hiện diện của bản thân.

Gã còn chưa ngồi xuống đã liếc Dụ Sấm, sau đó nói với giọng điệu quái gở: "Đây là người của cậu Kỷ à? Vừa nãy tôi nhìn từ xa còn tưởng là thằng con hoang nhà mình về rồi nữa chứ."

Dụ Sấm còn chưa phản ứng lại đã thấy người bên cạnh mình dừng động tác nghịch dao nĩa, khóe miệng đang cong bỗng hạ ngay xuống, chẳng biết đang nghĩ gì.

Sắc mặt Chu Kỷ không tốt lắm, mà Tiết Tông Quang cũng nhíu mày lại.

Không phải vì thấy bất bình hộ Bùi Thanh, chỉ là nghe chướng tai cái từ "con hoang" thôi.

"Nhưng cũng đúng." Bùi Minh Vũ như không nhận ra bầu không khí cứng nhắc trên bàn: "Đã đi "du học" được năm năm rồi, không có nhà họ Bùi hỗ trợ, khéo chết bên ngoài từ lâu rồi cũng nên."

Lúc Bùi Thanh rời đi năm đó, nhà họ Bùi thống nhất nói với bên ngoài là anh ra xuất ngoại để học lên cao hơn. Nhưng sự tình cụ thể ra sao thì mọi người trong giới đều có những đồn đoán khác nhau.

"Thằng con hoang đó..."

Keng ——

Sau tiếng lanh lảnh vang lên, trong đĩa của Bùi Minh Vũ có thêm một cái nĩa bạc, bị ném vào còn lắc lư mấy cái.

Gã ta sững sờ ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt khinh miệt của Quý Miên. "Tôi gọi anh Bùi Thanh còn sợ làm bẩn tai anh ấy. Cái loại não chỉ có tí nước như anh mà cũng xứng bàn tán sau lưng anh ấy à?"

Sắc mặt Bùi Minh Vũ lập tức thay đổi.

Chu Kỷ phản ứng đầu tiên, vội gọi Quý Miên: "Kỷ Phàm!"

Ở Ninh Thành đắc tội ai cũng được chứ không thể đắc tội người nhà họ Bùi.

"Ồ sao vậy, thì ra cậu Kỷ cũng thích thằng con hoang đó à?" Bùi Minh Vũ âm trầm nhìn chằm chằm Quý Miên.

Chu Kỷ quả thực lo xa quá rồi. Lần này Bùi Minh Vũ đến dự tiệc thực ra là theo ý của bố gã, mục đích là để tạo mối quan hệ tốt với người thừa kế duy nhất sau này của nhà họ Kỷ.

Bị anh trai với em gái lất át suốt mấy chục năm qua, ông hai nhà họ Bùi cũng đang nung nấu ý định vùng lên.

"Nói trước." Trong lòng thì tức điên, nhưng ngoài mặt Bùi Minh Vũ vẫn gỉa vờ hào phóng: "Chỉ cần cậu Kỷ muốn, chờ thằng con hoang... chờ Bùi Thanh về, bố tôi có thể giúp cậu một tay, tặng nó cho cậu."

Nhà họ Bùi đón thằng con hoang đó về vốn dĩ cũng vì mục đích này. Vừa hay con trai độc nhất của nhà họ Kỷ lại thích nó, vậy thì gã có thể thuận nước đẩy thuyền để làm thân với nhà họ Kỷ rồi.

Ánh mắt Quý Miên lạnh như băng. Bùi Thanh thậm chí còn không biết cậu là ai, còn chưa gặp nguyên chủ lần nào.

Thế nhưng trong lúc trò chuyện, một con người bằng xương bằng thịt lại bị coi như món hàng, bị người ta định đoạt số phận một cách tùy tiện.

"Sao nào?"

Bùi Minh Vũ tự tin nhìn về phía đối diện, cho rằng lời mình nói sẽ khiến thái độ Quý Miên mềm đi.

Không ngờ hai giây sau chỉ nhận được một tiếng cười khẩy.

Khóe miệng Quý Miên cong lên, vẻ mặt hết sức kiêu ngạo: "Tặng cho tôi? Anh cũng xứng à?"

Bùi Minh Vũ sững sờ, sau đó nghiên răng nói lại: "Tôi bảo sẽ tặng nó cho cậu, cậu còn thấy chưa hài lòng à?"

"Tôi là cái thá gì? Anh Bùi Thanh là người tôi có thể với tới được chắc?"

Bùi Minh Vũ: ...

Chu Kỷ, Tiết Tông Quang: ...

Lần đầu tiên họ nhận ra người bạn này cũng rất biết tự lượng sức mình.

Trong góc khuất bên phải vang lên một tiếng cười khẽ.

Mấy người trên bàn không nghe thấy nhưng Dụ Sấm lại nghe thấy.

Hắn quay đầu lại, nhìn về phía âm thanh phát ra.

Ở trong góc, cái bàn nhỏ chỉ đủ cho bốn người ngồi bị ánh đèn trong sảnh tiệc chia thành ranh giới sáng tối.

Dưới ánh đèn, một người đàn ông có thân hình cao lớn nhìn qua đây với vẻ mặt lạnh băng. Rõ ràng là tiếng cười vừa rồi không phải do anh ta phát ra.

Hướng mắt sang chỗ tối mới phát hiện có một người đang ngồi đối diện với người đàn ông kia, bị bó hoa trang trí trên bàn che khuất hơn nửa khuôn mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.