🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Lune

Dụ Sấm ngủ một mạch đến chín giờ sáng hôm sau, lần đầu tiên trong khoảng thời gian gần đây hắn lại dậy muộn đến vậy, thậm chí còn không nghe thấy cả tiếng chuông báo thức đã hẹn trước.

Nhìn điện thoại, thấy Quý Miên không gọi đến, Dụ Sấm mới thở phào.

Hắn ngồi dậy, xoa hai bên thái dương đang căng nhức, bấy giờ mới nhận ra tinh thần minh mấy ngày qua đã căng thẳng đến độ nào, sau khi ngủ một giấc ngon lành thì những cảm giác khó chịu của cơ thể mới bắt đầu lộ rõ.

Các bạn cùng phòng đều dậy ra khỏi phòng hết rồi, giờ chỉ còn hắn với người nằm ở giường đối diện là ở lại ký túc xá. Học kỳ đầu của năm thứ 4, hầu hết sinh viên năm cuối của Ninh Đại đều bận rộn với việc thi cao học hoặc tìm việc làm. Trong số ba người bạn cùng phòng của Dụ Sấm có hai người đang chuẩn bị thi cao học thì đã đến thư viện từ sớm, còn người ở giường đối diện gần đây cũng đang chuẩn bị cho các cuộc phỏng vấn tuyển dụng mùa thu, cũng tất bật ngược xuôi suốt.

"Dụ Sấm, dậy rồi à." Người ở giường đối diện tên Tưởng Tử Hành nghe thấy tiếng thì quay đầu qua.

"Ừ."

"Dạo này ngày nào cậu cũng chạy ra ng, đang tìm việc à?"

"... Coi như vậy đi."

"Cậu là thủ khoa của khoa, hồ sơ xịn thế mà sao tìm việc cũng vất vả vậy?" Tưởng Tử Hành thấy Dụ Sấm dạo này xuống sắc rõ thì lấy làm tiếc, cứ tưởng hắn bị chuyện đi tìm việc tàn phá.

Dụ Sấm vốn đã chắc suất học lên cao học nhưng hắn lại không có ý định học lên tiếp, cho nên đã từ bỏ suất đó rồi quyết định đi tìm việc làm.

Dụ Sấm không nói gì.

Nếu không có gì bất ngờ, có lẽ hắn sẽ không tìm được việc trước khi tốt nghiệp, dù sao thì hắn cũng đã ký hợp đồng bán thân một năm rồi.

"Cậu không ở đây cũng tốt, dạo này cái thằng Kiều Gia Dương kia cứ đến ký túc xá tìm cậu suốt. Chậc..."

"Ai cơ?"

"Kiều Gia Dương ấy, cái thằng mà học hồi trước chuyển từ ngành khác sang đây ấy."

"Không nhớ."

"Là cái thằng mà học kỳ này toàn ngồi cạnh cậu ấy?"

Dụ Sấm thử nhớ lại lần nữa, vẫn không nhớ ra.

Hắn nhìn bảng trong lớp là đủ rồi, không để ý người ngồi bên cạnh là ai.

"May mà cậu không ở đây, cậu tránh xa thằng đó ra. Hình như nó... là đó đó."

"Đó đó là gì?"

"Đồng tính."

Dụ Sấm không hiểu. Đồng tính thì đồng tính thôi, cũng có liên quan gì đến hắn đâu.

"Tớ không quen cậu ta. Cậu ta tìm tớ có việc gì à?"

"Cũng không hẳn." Tưởng Tử Hành nhíu mày: "Nói chung cậu không thích nam là được rồi."

Tưởng Tử Hành biết rằng Dụ Sấm thường ngày không hay để ý đến những việc xảy ra trong khoa. Học kỳ trước, vào thời điểm then chốt của việc xét duyệt nghiên cứu sinh, Kiều Gia Dương lúc đó đang ở ngưỡng suýt soát được xét đã tố cáo bạn trai xếp ngay trên mình để giành lấy suất đó. Lý do tố cáo là vì bạn trai cậu ta hồi năm hai đã nhờ người thi hộ môn thể dục do bị bong gân.

Nhờ người thi hộ đương nhiên là sai, nhưng bạn trai của Kiều Gia Dương không thể ngờ rằng mình lại bị chính người thân thiết nhất đâm sau lưng như vậy.

Nếu không phải phút cuối Dụ Sấm từ bỏ thì bạn trai của Kiều Gia Dương đã bị loại rồi.

Mà không ai ngờ rằng thủ khoa của ngành là Dụ Sấm cuối cùng lại từ bỏ, nói cách khác, nếu Kiều Gia Dương không làm gì hết thì giờ cậu ta với bạn trai đã cùng "lên bờ", trở thành cặp đôi khiến người khác ngưỡng mộ.

Cuối cùng dĩ nhiên là hai người chia tay nhau, ai đi đường nấy, lúc kết thúc còn khó coi vô cùng.

Chuyện của hai người này đã gây xôn xao trong khoa của họ.

Mà học kỳ này vừa bắt đầu, Kiều Gia Dương lại bắt đầu chen đến bên cạnh Dụ Sấm trong giờ học. Chẳng qua học kỳ này không có nhiều tiết học nên ít người phát hiện ra thôi, nhưng mà Tưởng Tử Hành lại để ý tới.

Anh ta cũng đoán được đại khái Kiều Gia Dương có ý đồ gì, lòng không khỏi thấy buồn cười.

Dụ Sấm là người thế nào? Suốt mấy năm đại học có bao nhiêu cô nàng xinh đẹp chủ động theo đuổi hắn còn chẳng được, huống chi là loại người như Kiều Gia Dương?

"Mà nói chứ sắp tốt nghiệp rồi, cậu không tranh thủ hẹn hò đi à?" Tưởng Tử Hành trêu chọc: "Đợi ra trường rồi, bị xã hội vùi dập là không còn thời gian đâu."

"Hẹn hò?" Dụ Sấm xuống giường thay quần áo: "Tớ không có hứng thú."

"Không có hứng thú, thế cậu định sống độc thân cả đời à?"

"Vậy cũng được."

Dụ Sấm vốn không có ý định hẹn hò, hơn nữa giờ hắn đang làm công việc không thể cho ai biết. Chỉ sợ không có người bình thường nào có thể chấp nhận nửa kia của mình từng bị người khác bao nuôi đâu nhỉ?

Thôi đừng ra ngoài hại người khác thì hơn.

Trả lời xong, hắn đi vào phòng vệ sinh.

Nói là phòng vệ sinh nhưng thực chất chỉ là một ban công với cái bồn rửa mặt. Ánh nắng ban sáng chiếu vào, Dụ Sấm nhìn mặt mình trong gương, quầng thâm dưới mắt đã nhạt đi không ít.

Giải quyết xong chuyện ở bệnh viện, Dụ Sấm cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng.

Hắn cũng không cảm kích giao dịch giữa mình với Quý Miên, giao dịch là giao dịch chứ không phải ân huệ.

Nhưng việc đối phương trả trước cho mình một tháng lương đã khiến mối quan hệ trở nên phức tạp hơn một chút, bởi điều này không nằm trong thỏa thuận. Dụ Sấm thừa nhận Quý Miên có ơn với mình.

Hắn nhìn chằm chằm vào mình trong gương, vẻ mặt bình tĩnh.

Hắn sẽ không nuốt lời. Đã đồng ý làm rồi thì sẽ không tỏ ra cao ngạo.

Tự tôn với xấu hổ gì chứ, tất cả đều đã bị hắn bán cho đối phương với cái giá rõ ràng sau khi ký xong bản hợp đồng hôm qua rồi.

Dụ Sấm khẽ nhếch khóe miệng  —— học cách cười bán rẻ tiếng cười của mình.

...

Dụ Sấm tới nhà họ Kỷ lần nữa vào lúc hơn mười giờ sáng.

Hôm qua Lý Tùng đã cấp quyền ra vào cho hắn nên giờ hắn có thể tự do ra vào khu biệt thự.

Khi hắn đến, Quý Miên vẫn chưa dậy.

Lý Tùng giải thích với hắn: "Tối qua cậu chủ về muộn, cậu Dụ có thể vào phòng cậu chủ chờ."

"Vào thẳng thế anh ta không nói ạ?"

Lý Tùng mỉm cười: "Bình thường chúng tôi không được phép vào trong quấy rầy, nhưng cậu thì khác, chắc cậu chủ sẽ không để ý đâu."

"..." Nói thật thì Dụ Sấm không muốn có đãi ngộ đặc biệt này cho lắm.

Lý Tùng không bảo hắn nhất định phải vào phòng Quý Miên, cũng bảo Dụ Sấm có thể ở bên ngoài chờ, nhưng cuối cùng hắn vẫn đi vào.

Trong mắt hắn, lên giường với ông chủ là chuyện sớm muộn.

Đã như vậy thì sớm một tí hay muộn một tí cũng chẳng khác gì nhau.

Hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ ra, đi vào trong rồi khẽ khàng đóng cửa lại.

Quả nhiên Quý Miên vẫn còn đang ngủ, không biết hôm qua chơi bời ở bên ngoài đến mấy giờ mới về.

Dụ Sấm đi ngang qua giá treo quần áo bên cạnh, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên quần áo, đoán chắc tối qua Quý Miên lại đi uống rượu.

Người trên giường đắp một tấm chăn mỏng, tư thế ngủ không tốt lắm, co chân nằm nghiêng, như đang cuộn mình trong vòng tay ai đó.

Bộ đồ ngủ trên người rộng rãi mỏng nhẹ, ống quần bị kéo lên tận đầu gối, phô trọn hai cái bắp chân thon thả.

Dụ Sấm ngồi xuống bên giường, quay lưng về phía Quý Miên.

Theo như những gì hắn hiểu thì lúc này nên chủ động nằm xuống tặng cho kim chủ một "niềm vui bất ngờ".

Nghĩ đến cảnh tượng đó, hắn rùng mình một cái.

Lúc Dụ Sấm còn đang do dự thì người trên giường đã mở mắt ra.

Trông thấy người ngồi bên giường mình, đầu Quý Miên vốn đang đau vì say rượu đêm qua lại càng choáng váng hơn.

Mãi một lúc sau mới phản ứng lại được: "Ai cho cậu vào đây?"

Dụ Sấm quay đầu lại, thấy cậu tỉnh rồi bèn nói: "Quản gia Lý nói tôi có thể vào. Nếu anh không thích thì sau này tôi sẽ đợi ở bên ngoài."

Thế là tốt nhất.

"Đợi ở bên ngoài? Cậu nghĩ hay lắm. Bản thiếu gia cho cậu hai mươi nghìn một ngày là để cậu ngồi ngoài chơi à?"

"..." Dụ Sấm lộ ra một nụ cười giả tạo vừa mới tập luyện sáng nay.

Quý Miên chống người định ngồi dậy, nhưng đầu đột nhiên đau nhói, ngồi dậy được nửa lại nằm phịch xuống.

"... Đau đầu à?" Dụ Sấm hỏi.

Quý Miên lạnh lùng: "Ừ."

Cơ thể này uống rượu rất giỏi, là người đầu tiên uống ngàn ly không say từ khi Quý Miên nhận nhiệm vụ đến giờ. Tiếc là uống nhiều rượu quá nên khó tránh khỏi nhức đầu.

Trưa qua cậu ra ngoài vốn chỉ định đi nhuộm tóc thôi. Chân tóc của nguyên chủ đen ra nhiều rồi, đen nâu lẫn lộn, Quý Miên nhìn mà thấy khó chịu nên quyết định nhuộm màu khác.

Còn chưa ra khỏi tiệm cắt tóc thì bạn của nguyên chủ lại gọi đến.

Mấy tên bạn tùm lum kia ngày nào cũng rủ cậu đi chơi, Quý Miên cũng không thể đột nhiên thay đổi được nên vẫn phải ứng phó đi cùng.

Tối qua cái chỗ không biết đám người kia tìm đâu ra cứ tí lại có trai gái lạ mặt lân la đến gần, làm cậu phải nghỉ đủ cách từ chối lời mời mà không lệch thiết lập nhân vật.

Lúc Quý Miên đang suy nghĩ thì Dụ Sấm đã ngồi sát lại gần cậu, giơ tay xoa bóp trán cậu.

Quý Miên sững sờ một lúc rồi thả lỏng xuống.

Tất nhiên cậu không biết sáng nay Dụ Sấm đã lên công tác tư tưởng gì cho bản thân, cậu chỉ cảm thấy thái độ của Dụ Sấm có tí thay đổi thôi.

Trở nên khá... chuyên nghiệp.

Quý Miên chợt nảy ra một ý: Tối nay dẫn anh mình đi lộ mặt tí cũng được.

Sau này từ chối thì cứ lấy cớ buổi tối phải ở cùng Dụ Sấm, cũng phù hợp với nhân vật của nguyên chủ mà nhỉ.

Nghĩ đến đây, cậu nắm lấy tay Dụ Sấm đang che mắt mình, đẩy ra một chút rồi nhìn vào mặt Dụ Sấm, hỏi: "Tối nay có việc gì không?"

Mấy chữ này cộng với động tác vuốt ve cổ tay Dụ Sấm của Quý Miên chẳng khác nào tín hiệu ngầm trước mọi hành vi quấy rối.

Dụ Sấm khựng lại: "Không."

"Ừm." Quý Miên hài lòng ừ một tiếng, buông tay hắn ra: "Thế tối nay đừng về trường."

Cho dù Dụ Sấm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi thực sự đến thời khắc này vẫn không khỏi thấy hơi bi thương. "... Vâng."

Hắn lên tinh thần, hỏi: "Phía sau có đau không?"

"Đau." Trả lời xong, Quý Miên không lật người lại mà được thể gối đầu lên đùi Dụ Sấm, úp mặt xuống.

"..." Nụ cười trên môi Dụ Sấm sượng ngắt, ngón tay tiếp tục xoa bóp sau gáy với cổ Quý Miên.

Quý Miên vừa mới đổi màu tóc sang màu vàng rực, hơi xoăn, cực kỳ nổi bật. Người bình thường mà để màu tóc chói lọi này thì kiểu gì cũng sẽ thành thảm họa, nhưng vì tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, da trắng như trứng gà bóc, nên màu tóc này trên người cậu không hề lạc quẻ.

Dụ Sấm cảm giác như mình đang xoa đầu một con chó có bộ lông màu vàng vậy, đã thế con chó vàng này còn đang dụi dụi vào đùi hắn.

Tầm mắt lướt dọc theo cái gáy trắng mịn của Quý Miên xuống dưới, là ánh mắt đánh giá bạn giường đêm nay của mình.

Quý Miên nằm sấp trên giường, từ vai xuống eo như sườn dốc thoai thoải. Phần vải chỗ eo lõm xuống rồi lại được bờ mông cong mẩy nâng lên.

"Mông của cậu còn đắt hơn cả vàng..."

Dụ Sấm nghĩ thầm: Câu này đặt lên người anh ta thì mới đúng.

Hắn dời mắt, không nhìn nữa.

Hai mươi phút sau, không thấy Quý Miên lên tiếng gì nữa, Dụ Sấm cũng không dừng lại.

Người bình thường ấn mạnh mấy phút là tay đã mỏi không chịu nổi rồi, Dụ Sấm ấn bóp gần nửa tiếng, cuối cùng cũng thấy ngón tay tê bì, cứng đơ.

Hắn đành phải dừng lại nghỉ ngơi một lúc, chuẩn bị nghe ông chủ chửi bới quở trách.

Nhưng chờ một lúc vẫn không thấy ông chủ có phản ứng gì.

Dụ Sấm nhíu mày, hắn đưa tay xoay cái đầu đang nằm trên đùi mình lại thì thấy ông chủ đã ngủ say từ đời nào.

"..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.