🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Lune

50 điểm không phải nhiều lắm, nhưng lại là nhiều nhất trong đống 3 điểm 5 điểm ít ỏi mà Quý Miên nhận được kể từ khi đến thế giới này.

Nghe thấy cách gọi kia, Dụ Sấm quay đầu lại, lập tức đối diện với ánh mắt của Quý Miên, sau đó người nọ quay đi như không có việc gì.

Dụ Sấm nhớ Quý Miên hơn tuổi mình, cho nên tiếng "anh" vừa rồi chắc không phải gọi mình.

Hắn nhìn khung ảnh trên bàn rồi trầm ngâm.

Bùi Thanh lớn hơn người này mấy tuổi liền, nghe đâu đã 28, 29 tuổi rồi, nên Quý Miên gọi người ta là "anh" cũng khá hợp lý.

Dụ Sấm tự dưng cảm thấy rất khó chịu, giống như một thứ nào đó chuyên thuộc về mình bị người khác cướp mất vậy.

Hắn cau mày, thấy cái cảm giác này thực sự quá khó hiểu.

【Hệ thống, Dụ Sấm là anh tôi phải không?】

【Không phải.】

Quý Miên nghe thấy giọng hệ thống hơi cứng nhắc, do dự gọi nó một tiếng:【... Hệ thống à?】

【Làm sao mà tôi biết được?】

【Cậu không biết, vậy tại sao lại nói là không phải?】

【...】Giọng máy của hệ thống lộ ra vài phần bất mãn:【Mỗi lần anh cậu xuất hiện là cốt truyện bắt đầu mất kiểm soát, ở thế giới trước nếu phần sau cốt truyện không chệch hướng thì giờ chúng ta đã tích đủ điểm si tình để về hưu rồi!】

【... Chúng ta?】

Hệ thống nói:【Lúc trước từng nói rồi còn gì, hệ thống thực ra cũng giống với người nhận nhiệm vụ các cậu thôi. Chẳng qua bọn tôi phải chịu ít rủi ro hơn, nhưng lượng công việc cũng ít hơn, cũng không cần phải liên tục luân hồi như người nhận nhiệm vụ các cậu, thế nên thu nhập đương nhiên cũng ít hơn.】

【Trước cậu tôi cũng dẫn rất nhiều người nhận nhiệm vụ rồi, còn cách mục tiêu một trăm nghìn điểm chưa đến hai mươi nghìn...】

【Xin lỗi, nếu không có anh cậu thì chúng ta cũng không tích được nhiều điểm nhanh như thế.】Hệ thống thở dài:【Càng gần mục tiêu tôi lại càng nóng lòng.】

Hóa ra là vậy...

Quý Miên ít nhiều cũng hiểu được hệ hệ thống.

Vì chính cậu cũng vậy, từ thời điểm thế giới trước kết thúc chỉ còn cách mục tiêu hơn mười nghìn điểm, cậu cũng bất giác bắt đầu nôn nóng, luôn muốn nhanh hơn, nhanh hơn nữa.

Quý Miên nói:【Tôi đảm bảo lần này sẽ đi theo cốt truyện, sẽ không làm ảnh hưởng đến tuyến thế giới đâu. Cậu yên tâm đi nhé, hệ thống.】

Hệ thống:【Ừm.】

An ủi hệ thống xong, Quý Miên lén quan sát bóng lưng Dụ Sấm.

Ban đầu cậu không có ý định làm gì với người thay thế trong cốt truyện cả, chỉ định ký xong hợp đồng, thỉnh thoảng gọi người tới nói vài câu cho tăng tiến độ thôi.

Bây giờ thì khác, biết người trước mặt là ai rồi, Quý Miên hoàn toàn không còn tí áp lực tâm lý nào hết.

Cậu ngồi xuống ghế sô pha mềm trong phòng ngủ, rất không có hình tượng mà gác một chân lên cái bàn trước ghế.

Quý Miên nhếch khóe môi, lên tiếng: "Này, cậu qua đây."

Dụ Sấm liếc Quý Miên một cái, bước đến.

"Ngồi."

Dụ Sấm ngồi xuống bên cạnh ghế sô pha.

"Chậc, ngồi xa thế làm gì, sợ tôi ăn cậu hả?" Quý Miên nhướng mày: "Gần chút nữa."

Dụ Sấm: "..."

Thế là hắn ngồi xuống chỗ bên cạnh Quý Miên, đùi hai người gần như dính vào nhau.

Bàn tay để bên hông bỗng bị thứ gì đó mềm mềm, âm ấp chụp lên, sắc mặt Dụ Sấm tức khắc cứng đờ, hắn cứng ngắc cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện Quý Miên đang sờ nắn tay mình.

"..."

Nhịn đi. Hắn tự nhủ.

Chỉ sờ tay thôi mà, đã có gì đâu...

Bàn tay của Dụ Sấm to hơn Quý Miên nhiều, Quý Miên hệt như một lão lưu manh hết sờ lại xoa mu bàn tay của Dụ Sấm, nhưng một tay không hết nên phải dùng cả hai tay để cầm, hết bóp khớp ngón tay lại xoa gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.

Trên mặt ra vẻ bình tĩnh vô tư, mãi đến lúc ngước mắt lên giữa chừng thì phát hiện Dụ Sấm đang nghiến chặt răng, cơ mặt căng hết cả ra, Quý Miên mới vội vàng cúi đầu, bả vai còn hơi run run.

Sợ mình cười trộm bị phát hiện nên đành thả tay Dụ Sấm ra.

Dụ Sấm còn chưa kịp thở phào thì người bên cạnh lại đột nhiên giơ tay phải lên ôm cổ hắn.

Chóp mũi lành lạnh của Quý Miên thình lình dụi vào cổ, cả người Dụ Sấm lập tức căng cứng, ngón tay bấu chặt ghế sô pha, kìm nén xung động muốn ném Quý Miên ra ngoài.

Chưa được bao lâu, chân Quý Miên vốn gác trên bàn cũng nâng lên, đổi sang gác lên đầu gối Dụ Sấm. Cả người như con bạch tuộc quấn lấy hắn.

Thái dương Dụ Sấm giần giật, lúc thì cảm thấy mình bị vấy bẩn, lúc lại thấy cách ôm người của Quý Miên quá mức kỳ quặc.

Nhưng hắn để ý thấy thân thể Quý Miên hình như hơi run nhé.

Ôm người thay thế mà cần kích động như vậy hả?

Lúc trước người này còn nói mình không xứng lên giường cùng anh ta, thế mà mới ngày đầu tiên đã ôm dính như này rồi.

Mấy phút sau, cuối cùng Quý Miên cũng nhịn cười xong, cậu buông Dụ Sấm ra, ngẩng đầu lên.

Vì nãy áp má vào cổ áo của Dụ Sấm nên lúc giờ ngẩng đầu lên còn thấy có thêm mấy vết đỏ mờ mờ.

Có điều vẫn chưa tha cho Dụ Sấm, nửa tiếng sau vừa xoa tóc vừa bóp tai người ta.

Dụ Sấm chết lặng nhìn trần nhà chằm chằm, mặc kệ cho cậu muốn làm gì thì làm.

Quý Miên nhìn vẻ mặt hắn, bất mãn nhíu mày: "Làm sao, mới vậy đã không chịu được rồi à?"

Dụ Sấm mím môi: "Không."

Quý Miên cười khẽ một tiếng, giơ tay vỗ nhẹ vào má Dụ Sấm: "Thế thì đừng trưng cái vẻ mặt như đi đưa đám thế, làm bản thiếu gia mất cả hứng."

"..." Dụ Sấm nghiến răng cố nhịn.

Đừng nổi giận, ít ra tên này cũng đã giúp mình giải quyết chuyện tiền phẫu thuật. Không thể nổi giận được.

Ngay cả hệ thống cũng không nhịn được nữa mà ngăn Quý Miên lại:【Này, hơi quá rồi đó. Ban đầu nguyên chủ cũng chỉ si mê ngắm nghía thôi, đâu có động tay động chân như cậu!】

【À...】

Hệ thống yếu ớt nói:【Sao tôi cảm giác lúc cậu trêu anh cậu có vẻ thích ra mặt ấy nhỉ?】

Quý Miên khựng lại:【... Làm gì có. Tôi chỉ diễn theo hình tượng nhân vật thôi.】

Hệ thống nhìn thấu nhưng không nói toạc ra.

Trải qua mấy thế giới, ký chủ nhà nó cũng học hư rồi.

Quý Miên kiềm chế một tẹo, cậu chỉnh đèn phòng ngủ tối đi, bật máy chiếu trên tường lên mở phim xem, trong lúc xem phim, hai cái tay vẫn sờ sờ bóp bóp tay Dụ Sấm.

Lúc này cậu mới nhớ ra một việc.

【Hệ thống, anh tôi cần tiền gấp như thế là để làm gì vậy?】Vừa rồi nhìn phản ứng của Dụ Sấm khi thấy sáu trăm nghìn được chuyển vào tài khoản rõ ràng là có việc quan trọng đang cần dùng tiền gấp.

【Xin lỗi, về điểm này thì tôi cũng không rõ lắm. Dụ Sấm trong cốt truyện gốc chỉ là một nhân vật phụ đóng vai trò công cụ thôi, nên tôi không có nhiều thông tin chi tiết liên quan đến cậu ta.】

【Ừm, để tôi bảo người đi tìm hiểu vậy.】

Dụ Sấm cúi đầu nhìn mu bàn tay với ngón tay bị xoa đỏ lên của mình, khóe miệng không ngừng giật giật, thực sự không hiểu nổi tay mình có gì hay ho mà nghịch nữa.

Lòng bàn tay hắn đầy vết chai, đầu ngón tay cũng cứng. Cùng lắm thì ngón tay dài hơn một chút, cũng chẳng mềm mại như tay con gái —— thường thì con trai đều thích tay như vậy mà nhỉ?

Còn tay của người đang sờ mình lại mềm như bông vậy.

Chờ thêm một lúc, thấy Quý Miên không có ý định làm gì khác nữa, hắn mới từ từ thả lỏng.

...

Quý Miên ăn trưa ở nhà họ Kỷ xong thì đi ra ngoài.

Không ai biết cậu đi lêu lổng ở đâu, để mình Dụ Sấm ở lại.

Dụ Sấm vẫn nhớ lúc ký hợp đồng, Quý Miên đã nói với Lý Tùng là bảo chú ấy tìm việc cho hắn làm.

Thế là hắn bèn chờ ở nhà họ Kỷ.

Nhưng câu trả lời của Lý Tùng lại là: "Cậu Dụ bận thì có thể về trước, mấy việc lặt vặt này không phiền cậu làm đâu."

"Không phải anh ta nói..."

"Cậu chủ chỉ nói miệng vậy thôi. Chứ với cậu chủ, cậu đặc biệt lắm."

Dụ Sấm: ... Đặc biệt ở chỗ nào?

Hắn nghi ngờ vị quản gia này đều nói câu này với mỗi nhân tình của Quý Miên.

"Tôi thấy cậu Dụ là người rất chính trực, cậu đi theo cậu chủ nhà tôi chắc hẳn là do gặp phải khó khăn gì đúng không?"

Dụ Sấm chỉ cười, không đáp.

Hắn không có sở thích để kể chuyện nhà mình cho thiên hạ biết.

Thấy hắn phản ứng như vậy, Lý Tùng hiểu ý không hỏi thêm nữa, nói: "Cậu là người của cậu chủ, nếu cậu có yêu cầu gì không tiện nói với cậu chủ thì cứ việc đến tìm tôi. Tôi nhất định sẽ làm hết sức trong khả năng."

Dụ Sấm không hiểu tại sao vị quản gia này lại tử tế với mình như vậy, hay đơn thuần chỉ là phép lịch sự?

Hắn lịch sự gật đầu: "Cảm ơn chú."

"Cậu Dụ vẫn đang học đại học phải không?" Lý Tùng nói: "Nếu trên trường bận việc thì cậu cứ đi trước đi. Khi nào cậu chủ có việc cần gọi cậu thì cậu đến lúc đó là được."

Đúng là Dụ Sấm có việc cần làm nhưng không phải ở trường.

Hắn phải đến bệnh viện đóng tiền, mà hôm nay cũng là ngày hắn hẹn với Dụ Tinh sẽ đến bệnh viện thăm cậu.

Do dự một chút, hắn đứng dậy đi trước.

Dụ Sấm đến bệnh viện thanh toán hết tiền phí phẫu thuật và điều trị, sau đó đến phòng bệnh thăm Dụ Tinh.

Năm nay Dụ Tinh mới 12 tuổi, nhưng khí chất đã có vài phần tương tự với anh trai mình, tuy mặt mày ốm yếu, dáng người gầy gò, nhưng đôi mắt lại rất có thần, giống như một con sói con chững chạc.

Nói chuyện cũng chững chạc: "Anh à, em ở bệnh viện có chú Trần chăm sóc rồi, anh còn bận học, không cần thường xuyên đến thăm em đâu."

Chú Trần mà Dụ Tinh nhắc đến là hộ lý được Dụ Sấm thuê tới để chăm sóc cậu.

Trước đây hắn bận rộn kiếm tiền để trang trải viện phí thuốc men nên thực sự không có thời gian để chăm sóc Dụ Tinh. Mặc dù rất cần tiền nhưng Dụ Sấm cũng hiểu được, nếu Dụ Tinh không được chăm sóc cẩn thận mà lỡ xảy ra chuyện gì thì dù hắn có tích góp được thêm bao nhiêu tiền viện phí thuốc men nữa cũng vô ích, cho nên cuối cùng hắn vẫn bỏ tiền ra thuê người chăm sóc.

"Dạo này anh không bận, em đừng lo nghĩ nhiều." Dụ Sấm xoa đầu Dụ Tinh rồi rút tay về.

Dụ Tinh nhìn vẻ mệt mỏi rõ ràng trên mặt hắn, im lặng không nói gì.

Tính tình ít nói của hai anh em giống hệt nhau.

Dụ Sấm ngồi bên giường bệnh, ở lại hơn hai tiếng nhưng tổng cộng hai anh em không nói được mấy câu.

Họ không thân thiết với nhau như những cặp anh em trai khác, tất cả tâm tư sức lực đều dồn hết vào việc cố gắng trưởng thành, không rảnh để ý đến những điều khác.

Dụ Sấm nhẹ nhàng nắn khớp ngón tay của mình. Nhìn khuôn mặt gầy gò của Dụ Tinh, hắn rất muốn làm một người anh trai tốt nhưng lại luôn làm không tốt.

Hắn không đủ tỉ mỉ tinh tế, tình cảm thì nhạt nhòa, không ngờ ngay cả với em trai ruột cũng như thế.

Dụ Sấm thường có một ảo giác: Nếu đổi là người khác, nhất định sẽ nuôi Dụ Tinh hoạt bát hơn.

Hắn vô tình bắt chước theo một bóng hình nào đó, tiếc là bóng hình đó quá mơ hồ, trong tưởng tượng lại quá hoàn mỹ, hắn chỉ có thể học theo nửa vời, miễn cưỡng trở thành một căn nhà gỗ tạm bợ, chỉ có tác dụng che mưa chắn gió mà thôi.

Nhiều hơn nữa thì không có.

Chờ Dụ Tinh ăn xong bữa tối, Dụ Sấm đi xe buýt về trường. Cả ngày hôm nay hắn ngồi xe gần năm tiếng đồng hồ.

Về đến trường đã tám giờ tối, nhưng này đã là hôm hắn về sớm nhất gần đây rồi. Mấy người bạn cùng phòng ai nấy cũng đều ngạc nhiên.

Dụ Sấm về đến phòng cũng không nghỉ ngơi mà mở máy tính lên tiếp tục gõ code hơn hai tiếng nữa.

Mãi đến mười rưỡi khi ký túc xá sắp tắt đèn, những người khác đều lần lượt vệ sinh cá nhân xong xuôi rồi, hắn mới tạm dừng, vào phòng vệ sinh cuối cùng. Máy tính vẫn mở, đầy pin, định chờ tắt đèn rồi lại gõ tiếp.

Dụ Sấm nhìn mình trong gương trước bồn rửa tay, trạng thái của hắn không tốt lắm, dưới mắt hơi thâm. Quản lý nhà hàng hôm trước nói đúng, quả thực là quầng thâm dưới mắt của hắn hơi nghiêm trọng.

Hắn cau mày, ngay cả bản thân cũng thấy mình nhếch nhác lôi thôi.

Tên kia nhìn gương mặt thế này sao vẫn xuống tay được nhỉ?

"Nghề này của chúng ta, ngoại hình rất quan trọng đấy." Đây là câu mà dù là quản lý câu lạc bộ Mỹ Đốn hay nhà hàng kia cũng đều thường xuyên nói.

Dụ Sấm mím môi.

Ra khỏi phòng vệ sinh, hắn ngồi lại chỗ của mình, nhìn chằm chằm vào máy tính trên bàn nửa phút.

Xốc lại tinh thần nghề nghiệp, Dụ Sấm lặng lẽ gập máy tính lại, lần đầu tiên trong hai tháng qua lên giường trước mười một giờ.

Ngày đầu tiên "bán thân", hắn lại hiếm khi ngủ một giấc ngon lành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.