Tối đó sau khi kết thúc ca làm, Dụ Sấm đến gặp quản lý câu lạc bộ xin nghỉ. Người quản lý ca trực tìm hắn trò chuyện mấy câu, chính là người đàn ông mà Quý Miên từng thấy đứng cạnh Dụ Sấm ở cửa nhà vệ sinh lần trước.
Phần lớn thanh niên làm ở đây đều không được lâu, một số là tìm con đường khác, một số thì theo được mối tốt nên không thèm để ý đến mấy đồng bạc lẻ kia nữa.
Người quản lý nghe xong cũng không hề ngạc nhiên, chỉ nói một câu sâu xa với giọng điệu đầy ẩn ý: "Là cậu Kỷ phải không?"
Dụ Sấm nghe ra ý ghen tị trong lời nói của anh ta, không đáp.
"Cậu Kỷ đào người ở chỗ chúng tôi, cậu là người đầu tiên đây."
Đuôi lông mày Dụ Sấm nhướng lên.
Người đầu tiên? Hắn còn phải thấy vui mừng vì mình là người đầu tiên chắc?
Hơn nữa, hắn nhìn sao cũng thấy tên công tử bột kia là tay lão làng.
"Nhà họ Kỷ không giống mấy gia đình mới phất khác, cả Ninh Thành này cũng chỉ có nhà họ Bùi mới sánh được thôi." Giọng quản lý bỗng trở nên quái gở: "Mà nhà họ Kỷ chỉ có đúng một đứa con trai thôi, cậu đi theo cậu ấy vài năm thì cả đời này khỏi cần lo cơm áo gạo tiền."
Một tháng sáu trăm nghìn, một năm là đủ cả đời với người bình thường rồi.
"Anh Vương." Trên mặt hắn không hề có ý cười: "Không còn việc gì thì em đi trước đây."
Hắn tưởng người này tìm mình là để nói về quy trình nghỉ việc, giờ xem ra chỉ là muốn nói bóng gió mấy câu móc mỉa thôi.
"Vội cái gì? Lúc đầu cũng nhờ tôi... ấy?"
Chưa nói hết câu, người đã đi mất.
...
Dụ Sấm đến nhà họ Kỷ lúc chín giờ sáng hôm sau.
Nếu không phải sợ vị thiếu gia lười biếng nhà họ Kỷ kia chưa dậy thì hắn đã đến sớm hơn rồi.
Trong khu biệt thự cao cấp có tổng cộng không tới một trăm hộ, là khu đắt đỏ nhất cả Ninh Thành. Chỉ vào không thôi đã phải qua mấy lớp thủ tục rồi.
Nhưng Dụ Sấm còn chưa kịp lãng phí thời gian vào mấy thủ tục an ninh rườm rà này thì đã có người gọi hắn lại.
Là một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi, ăn mặc chỉnh tề, phong thái nho nhã, vẫn luôn yên lặng chờ ở khu vực an ninh, vừa thấy Dụ Sấm liền đứng dậy nói: "Là cậu Dụ phải không?"
Dụ Sấm nhìn qua, gật đầu.
"Tôi tên Lý Tùng, là quản gia nhà họ Kỷ." Lý Tùng đi đến gần hắn: "Để tôi dẫn cậu vào."
Dụ Sấm nhìn ông, hỏi: "Chú ở đây đợi từ sáng à?"
Lý Tùng cười nói: "Cậu chủ nhà tôi không cho tôi số điện thoại của cậu, tôi cũng không rõ khi nào cậu đến nên ở đây chờ sẵn."
Ánh mắt ông dừng lại trên mặt Dụ Sấm một lúc, nhất là nốt ruồi trên sống mũi, nụ cười rất có hàm ý.
Khó trách... quả thực là rất giống.
"... Làm phiền chú rồi ạ."
"Không có gì."
Lý Tùng dẫn Dụ Sấm đến nhà họ Kỷ.
Đi qua một phòng để quần áo khổng lồ, vòng qua một quầy bar cùng hơn chục căn phòng mà Dụ Sấm chẳng rõ công dụng mới đến phòng khách.
Trong nhà không một hạt bụi, ngay cả quần áo của người hầu cũng chỉnh tề, sạch sẽ.
Dụ Sấm vẫn cụp mắt, phản ứng hờ hững với mọi thứ trong nhà họ Kỷ. Không buồn để ý, cũng thực sự không có hứng thú gì với sự xa hoa nơi đây.
Lý Tùng ở bên cạnh không khỏi liếc mắt nhìn Dụ Sấm thêm cái nữa.
"Cậu Dụ chờ chút nhé, cậu chủ vẫn đang ngủ, lúc nữa sẽ xuống."
"Vâng."
"Chờ chút nhé" trong miệng Lý Tùng là Dụ Sấm đợi gần một tiếng, Quý Miên mới thong thả giẫm dép khoan thai đi tới từ căn phòng nào đó.
Cậu chỉ rửa mặt qua loa, áo ngủ dài trên người còn chưa thay, chất lụa rủ xuống trông thướt tha vô cùng.
Chỉ là do ít vận động nên người Quý Miên vốn không có cơ bắp gì được lớp lụa màu ghi đó tôn lên khiến cả người trông mềm mại vô cùng.
Đi vào phòng khách, Quý Miên hờ hững quan sát Dụ Sấm, nhìn chằm chằm gương mặt kia một lúc lâu.
Lý Tùng đứng bên cạnh im lặng không lên tiếng, nhưng âm báo của hệ thống trong đầu Quý Miên đã nói lên suy nghĩ hiện giờ của ông.
【Điểm si tình +10, người đóng góp: Lý Tùng.】
Quý Miên hiểu ra: Xem ra người nhà họ Kỷ cũng đều biết nguyên chủ thích Bùi Thanh rồi.
Cậu ra vẻ lười biếng chưa tỉnh ngủ, ngáp dài: "Chú Lý, chú đưa hợp đồng cho cậu ta xem đi."
"Vâng, cậu chủ."
Lý Tùng lấy hợp đồng tới, đưa cho Dụ Sấm.
"Nếu giữa chừng cậu muốn đi thì cũng được thôi." Quý Miên hời hợt lên tiếng: "Điều kiện là bồi thường một triệu tiền vi phạm hợp đồng."
Nói xong câu này, đến chính cậu cũng thấy mình thật vô liêm sỉ. Điều khoản ngang ngược gì thế không biết?
Nhưng Dụ Sấm chỉ im lặng, lật xem mấy trang giấy trên tay.
Thứ Lý Tùng đưa cho hắn thực ra chỉ là một bản hợp đồng lao động hơi đặc biệt một tí, bên trong tuy có nội dung mờ ám nhưng đều được nói qua loa, giải thích thế nào cũng hợp lý.
Bản hợp đồng này thậm chí còn khá nghiêm chỉnh, nghiêm chỉnh đến mức hắn nghi ngờ nếu giờ mình mà là sinh viên mới ra trường thì có khi còn có thể nhìn thấy cả chi tiết đóng bảo hiểm xã hội luôn.
Còn về một triệu tiền vi phạm hợp đồng...
Trong hợp đồng, phần quy định về tiền bồi thường có rất nhiều lỗ hổng, không có hiệu lực pháp luật. Cho dù đến lúc hắn muốn đi thật thì Quý Miên cũng không thể dùng khoản tiền phạt vi phạm hợp đồng này để uy hiếp hắn được.
Hắn ngẩng đầu nhìn Quý Miên một cái, hơi cau mày.
Người dưới tay làm việc cẩu thả như vậy, anh ta có biết không?
"Trong hợp đồng có ghi một ngày 24 tiếng gọi là phải đến ngay." Quý Miên cầm hợp đồng, tiện tay ném cho Lý Tùng.
"Vâng."
"Chú Lý, bình thường lúc cháu không có nhà, chú cứ tìm ít việc cho cậu ta làm."
Lý Tùng: ...
Nhà ai nuôi trai còn bắt người ta làm việc chứ?
"Vâng." Ông đáp một tiếng rồi quay đầu nhìn Dụ Sấm: "Cậu Dụ, tôi dẫn cậu đi làm quen xung quanh."
Quý Miên không để ý đến hai người nữa, giẫm dép về phòng mình.
Lý Tùng gọi tất cả những người giúp việc chủ chốt trong nhà đến, lần lượt giới thiệu với Dụ Sấm, sau đó quay sang nói với những còn lại: "Đây là cậu Dụ."
Về Dụ Sấm, ông chỉ nói một câu như vậy, mấy người giúp việc đều che giấu biểu cảm rất khéo, chỉ có điều ánh mắt họ vẫn vô tình lộ ra vẻ thắc mắc.
Bị mọi người nhìn, Dụ Sấm cũng chẳng thấy xấu hổ. Đã làm rồi thì xấu hổ có tác dụng quái gì.
Mọi người làm quen xong, Lý Tùng cho mấy người giải tán, sau đó dẫn Dụ Sấm đi qua từng phòng và khu giải trí trong nhà họ Kỷ.
Khi đến một phòng ngủ nào đó, Lý Tùng dừng bước, nói: "Đây là phòng ngủ của ông chủ, ngày thường chỉ có tôi với người giúp việc dọn dẹp mới vào. Tuy rằng ông chủ bình thường bận rộn rất ít khi về, nhưng tốt nhất là cậu vẫn không nên vào căn phòng này thì hơn."
Dụ Sấm gật đầu: "Tôi hiểu rồi."
Bị thứ đồ chơi mà con trai mình bao nuôi xông vào phòng của mình, nghĩ cũng biết người làm cha như ông sẽ tức giận đến mức nào.
"Còn nữa..." Lý Tùng có vẻ hơi lúng túng: "Phải chú ý, không được để ông chủ phát hiện quan hệ giữa cậu với cậu chủ."
"... Tôi hiểu rồi."
Nơi cuối cùng Lý Tùng dẫn Dụ Sấm tới là phòng của Quý Miên.
Ông nói: "Đây là phòng của cậu chủ, hẳn là cậu Dụ có thể ra vào tùy ý. Tôi chỉ dẫn cậu đến đây thôi, có vấn đề gì thì cứ đến tìm tôi."
Nói đoạn, ông mượn điện thoại Dụ Sấm lưu số của mình vào, rồi cũng lưu lại số của Dụ Sấm để tiện liên lạc.
"Vậy tôi... không quấy rầy cậu với cậu chủ nữa."
Dụ Sấm nghe ra ý bóng gió của ông, mí mắt giật giật.
Đợi Lý Tùng đi rồi, hắn đứng ở cửa hồi lâu mới gõ cửa phòng ngủ Quý Miên.
Bên trong truyền ra một tiếng "Vào đi" lười biếng, bởi vì người nói không cao giọng nên ở cửa nghe nhỏ xíu.
Có điều Dụ Sấm vẫn nghe thấy, hắn đẩy cửa bước vào.
Quý Miên đã thay bộ đồ ngủ lụa màu xám kia rồi, giờ đang đứng trước một tủ kính trong suốt, trên hai cổ tay đeo hai chiếc đồng hồ, cánh tay lật qua lật lại so sánh, đang đắn đo chọn xem hôm nay nên đeo cái nào.
"Ê, cái nào đẹp hơn?"
Dụ Sấm liếc mắt một cái, nói: "Cái trên."
Quý Miên cất cái trên vào hộp đồng hồ.
Dụ Sấm: "..."
Hỏi hắn là để làm phép loại trừ à?
Quý Miên thu chặt dây đồng hồ còn lại vào: "Sau này cậu vào phòng tôi, những thứ trong tủ này đừng có đụng vào. Đụng hỏng cậu không đền nổi đâu."
Cậu vuốt nhẹ mặt đồng hồ trên cổ tay, sau đó lắc lư trước mắt Dụ Sấm khoe với hắn: "Biết chiếc đồng hồ này bao nhiêu tiền không?"
Dụ Sấm chậm rãi lắc đầu.
Bao nhiêu tiền cũng chẳng liên quan gì đến hắn, thời gian đâu có chậm lại vì đồng hồ đẹp.
"Tôi bỏ ra tám chữ số mới đấu giá được chiếc này đấy, thế mà cậu lại không chọn nó? Đúng là đồ nhà quê, không có mắt nhìn gì cả."
Dụ Sấm: ...
【?】Hệ thống đột nhiên lên tiếng:【Thế giới trước tôi bảo cậu nói "đồ nhà quê" sao cậu không nói?】
Quý Miên cố gắng nhớ lại hồi lâu, mới nhớ ra chuyện đó xảy ra lúc nào, trả lời:【Vì lúc đó Tiểu Dã còn nhỏ mà.】
Giữa trẻ con với người lớn, đương nhiên lúc đối mặt với người lớn thì gánh nặng tâm lý sẽ nhẹ hơn nhiều rồi.
Điện thoại trong túi quần của Dụ Sấm rung lên hai cái.
Hắn lấy ra xem, vừa mở khóa màn hình thì hiện ra một tin nhắn báo có tiền vào tài khoản ngân hàng.
Sáu trăm nghìn, không thừa không thiếu.
Dụ Sấm thoáng ngưng thở, sau đó là niềm vui không kìm được mà trào dâng.
Ca phẫu thuật cuối tháng này của em trai có thể được tiến hành bình thường rồi.
Một bàn tay vươn tới trước mặt, bộp một cái vỗ lên điện thoại của hắn, ấn phím nguồn tắt màn hình đi. Mặt đồng hồ màu ô liu kia cũng xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt Dụ Sấm, rất hợp với màu da cổ tay của Quý Miên.
Hình như đẹp hơn cái bị loại bỏ lúc nãy thật.
Mặt Quý Miên lạnh tanh, đoạn nói: "Đang giờ làm việc, ai cho cậu nghịch điện thoại?"
Làm việc? Dụ Sấm nhìn Quý Miên với tâm trạng phức tạp.
Anh gọi cái này là làm việc à?
... Cũng đúng, còn có cả hợp đồng lao động nữa còn gì.
Hắn cất điện thoại vào túi quần, chân thành xin lỗi vì mình đã nghịch điện thoại trong giờ làm: "... Xin lỗi anh."
Quý Miên ấn tắt màn hình của hắn xong lại quay lại tiếp tục ngắm đồng hồ của mình.
Dụ Sấm không được xem điện thoại, đành nhìn quanh phòng một lượt, lúc trông thấy một khung ảnh được đặt trên bàn học cạnh giường thì dừng lại.
Trong ảnh là một chàng trai tuấn tú khoảng chừng hai mươi ngồi bên cây đàn piano, đang nghiêng người nhìn ống kính, từ ngoại hình đến khí chất đều hoàn mỹ đến mức không thể chê được.
Dụ Sấm nhìn chằm chằm người trong ảnh, chỉ trong thoáng chốc đã nhận ra: Mình với người trong ảnh trông hơi giống nhau.
Không biết tấm ảnh chụp lúc nào mà rất rõ nét, thậm chí còn có thể nhìn thấy nốt ruồi trên sống mũi của chàng trai, điểm xuyết trên gương mặt hoàn mỹ kia như một điểm nhấn đầy cuốn hút.
Bức ảnh trên bàn không hề được che đậy, phơi bày trước mắt Dụ Sấm như sợ người khác không nhận ra chủ nhân căn phòng này thích người trong ảnh vậy.
Dụ Sấm quay đầu nhìn Quý Miên, cuối cùng cũng hiểu ra.
Bảo sao vị Kỷ thiếu gia này từng nói mặt mình rất hợp gu của anh ta.
Hồi nhỏ, bên cạnh nhà hắn có một người chuyên coi bói, người này từng nói rằng vị trí nốt ruồi trên sống mũi của hắn không phong thủy. Còn về lý do tại sao vị trí đó không phong thủy thì Dụ Sấm chưa nghe mà đã quay người bỏ đi rồi.
Nghĩ đến đây, Dụ Sấm bỗng cười một tiếng.
Nếu không có nốt ruồi này thì sao hắn qua nổi kiếp nạn này cơ chứ.
【Điểm si tình +50, người đóng góp: Dụ Sấm.】
Động tác ngắm nhìn đồng hồ vô cảm của Quý Miên khựng lại, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng đang quay về phía mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]