🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Lune

Dụ Sấm thay đồng phục, nửa đêm mới bắt xe về trường. Tiếc là giờ này chuyến cuối xe buýt đã chạy từ lâu rồi, nếu không làm gì có chuyện hắn tốn mấy chục tệ đi taxi được.

Làm ở câu lạc bộ nên trên người toàn mùi rượu.

Bảo vệ gác cổng ký túc đã ngủ từ lâu, nghe thấy có người gọi cổng liền đứng dậy từ phòng bảo vệ đi ra, vừa thấy là Dụ Sấm, hai hàng lông mày rậm rạp lập tức nhíu chặt: "Sao lại là cậu? Ngày nào cũng về muộn vậy."

Mũi ông ta rất thính, lập tức ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng truyền đến từ trên người Dụ Sấm.

Sinh viên mà không chịu ở trường học hành cho tốt, suốt ngày ra ngoài đến tận đêm mới về, lại còn uống rượu nữa. Ôi đấy, đến cả trường tốt thì vẫn có học sinh hư.

Bảo vệ không dám nói Dụ Sấm hư hỏng đến mức nào, nhưng nửa đêm nửa hôm lang thang bên ngoài không về, trên người lại có mùi rượu, theo quan niệm của ông ta thì dù sao cũng không phải tốt gì.

Ông lắc đầu ngao ngán, mở cửa cho Dụ Sấm.

Dụ Sấm phớt lờ ánh mắt soi mói trên người mình, nói một tiếng cảm ơn rồi đi vào.

Đèn trong ký túc xá đã tắt từ lâu, trong phòng tối om om.

Nhưng Dụ Sấm không rửa mặt rồi đi ngủ mà lại lặng lẽ xách túi đựng laptop trong ngăn tủ của mình lên, ra khỏi phòng rồi đến phòng tự học.

Ba giờ sáng, trong phòng tự học không một bóng người.

Hắn mở máy tính lên, gõ mấy dòng code, đầu óc mệt mỏi rã rời đến mức tê dại.

Nửa tiếng sau, ngón tay Dụ Sấm gõ bàn phím dừng lại.

Muốn gõ xong toàn bộ nội dung ít cũng phải hai tháng. Dù có thức suốt đêm để đẩy nhanh tốc độ thì cũng không thể gom đủ sáu trăm nghìn tệ tiền phẫu thuật trong tháng này.

Ngón trỏ cứng ngắc lăn chuột. Phần mềm đang phát triển giờ vẫn chưa hoàn thành, nhưng với mức độ hoàn thành hiện tại thì thấp nhất cũng có thể bán được ba triệu...

Nhưng đây không phải do một mình Dụ Sấm hoàn thành. Mặc dù ý tưởng và dàn khung ban đầu đều do mình hắn dựng, nhưng do khối lượng công việc quá lớn nên năm ngoái hắn đã mời mấy người từng thi đấu cùng nhau tới làm cùng, thức không biết bao nhiêu đêm tiến độ mới được như bây giờ.

Kỳ vọng của tất cả mọi người đều đặt trên những dòng code này, chỉ còn chờ thành quả năm nay.

Dụ Sấm lại tắt máy tính, nhắm đôi mắt đau nhức lại.

Nếu giờ bán đi thì quả thật có thể giải quyết nhu cầu cấp bách của hắn, nhưng nếu thực sự làm vậy thì chẳng khác nào hủy hoại giấc mơ của tất cả đồng đội.

Mở mắt ra, hắn nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính đã đóng lại của mình một lúc, nghĩ xem liệu chiếc laptop này có thể bán được bao nhiêu tiền.

Năm đó hắn dùng tiền học bổng với tiền kiếm được từ đủ việc làm thêm để mua nó, vì cần hiệu năng cao để chạy chương trình, chiếc laptop này coi như món đầu tư của hắn nên giá không hề rẻ. Giờ bán đi ước chừng cũng được hai ba trăm nghìn gì đấy.

Dụ Sấm suy nghĩ giây lát, cúi đầu sờ eo mình. Nếu bán bỏ một thứ này...

Hắn cau mày, dừng ý nghĩ này lại.

Đừng ngu xuẩn... Dù có bán một quả cũng chẳng gom đủ nhiều tiền như vậy.

Đúng là não hoạt động nhiều quá nên bắt đầu đơ rồi.

Hồi còn bé, chuyện bố mẹ đánh nhau với hắn mà nói chẳng khác nào trời sập. Mãi cho tới sau này, lúc hắn được mười tuổi, bố hắn bỏ rơi hai mẹ con, mà mẹ hắn còn đang mang thai, rồi chưa đầy hai năm sau, mẹ hắn cũng bỏ hắn với em trai đi theo người khác, từ đó bặt vô âm tín, để lại hai anh em lang bạt, nương nhờ hết nhà họ hàng này đến nhà họ hàng khác, hắn đã tưởng rằng chuyện đời có tệ thì cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nhưng đời người luôn có thể tệ hơn hiện tại.

Hắn không xem điện thoại, nhưng không cần xem cũng biết tin nhắn hắn gửi cho bố mẹ một tháng trước nhất định như đá chìm đáy biển, không nhận được hồi âm.

Mong chờ bọn họ? Còn chẳng bằng mong có cơn mưa tiền từ trên trời rơi xuống còn thực tế hơn. Nhưng dù là thế thì hắn vẫn ôm một chút hy vọng đi hỏi.

Dụ Sấm từ từ gục xuống chiếc máy tính đã đóng lại, bất giác ngủ thiếp đi.

...

Bảy giờ sáng hôm sau, sinh viên đầu tiên đến phòng tự học mở cửa.

Cánh cửa cũ kỹ của phòng tự học phát ra tiếng "két——" kéo dài.

Dụ Sấm tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, xoa cái trán bị đè đau nhức, bấy giờ mới phát hiện mình lại ngủ quên trong phòng tự học.

Hắn cất máy tính về ký túc xá. Đánh răng rửa mặt xong, thay bộ quần áo lại ra ngoài.

Hôm nay không có tiết, hắn có thể ra ngoài làm thêm vào ban ngày.

Có một nhà hàng cao cấp trả mức lương khá ổn.

Dụ Sấm nhìn mình trong gương, đờ đẫn chớp mắt, không ngờ có một ngày mình lại phải dựa vào khuôn mặt này để kiếm cơm.

Hắn biết mình đang trong cảnh có bệnh thì vái tứ phương, nhưng ngoài vái tứ phương ra thì ai có thể giúp được hắn?

Mấy năm đại học hắn nhận đủ loại hợp đồng cộng tác viên phần mềm bên ngoài nên kiếm được không ít tiền, tính ra cũng có mấy trăm nghìn rồi. Số tiền này hầu như đều dùng vào học phí, các khoản lặt vặt với đủ loại thuốc men, giờ trong tay cũng chỉ còn mấy chục nghìn, dù có bán hết tài sản trên người thì cũng chỉ được tầm hai ba chục nghìn, còn thiếu quá nhiều.

...

"Dụ Sấm, mấy hôm nay quầng thâm mắt hơi rõ đấy nhé." Đến chỗ làm việc, trưởng ca đánh giá hắn vài lần, cười nhắc nhở: "Tối nay về nghỉ ngơi sớm đi. Làm việc ở đây, ngoại hình quan trọng lắm đấy."

Dụ Sấm cụp mắt xuống, nói: "Em xin lỗi."

Trưởng ca nói tới đó là dừng, không nói thêm nữa.

Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, Dụ Sấm đặt đồ trong tay xuống, đi đến phòng chứa đồ nghe điện thoại.

Là bệnh viện gọi đến.

Không biết đầu dây bên kia nói gì mà khóe môi Dụ Sấm từ từ mím chặt.

"Vâng, cháu cảm ơn."

"Cháu sẽ nhanh chóng gom đủ tiền."

Cúp máy, Dụ Sấm mệt mỏi dựa vào tường phòng chứa đồ, cúi thấp đầu, giấu đi cặp mắt u ám.

Hồi lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn giao diện cuộc gọi trên điện thoại, bấm "13" trên bàn phím rồi dừng lại, sau đó thử đoán rồi bấm thêm phím "1"...

"..."

Nhận ra mình đang làm gì, Dụ Sấm xóa sạch mấy con số đã nhập vào, thầm chửi một câu: "Mình bị điên rồi à..."

Phía sau còn tận chín số nữa, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết phải thử từng số đến mút mùa.

Đặt điện thoại xuống, hắn vô cảm đi ra khỏi phòng chứa đồ.

Làm việc liên tục đến tám giờ tối, Dụ Sấm xin thanh toán lương ngay trong ngày. Sau đó cầm hơn một nghìn tệ chẳng khác nào muối bỏ bể vào lúc này, bắt xe đến câu lạc bộ tư nhân, vội vàng đến chỗ làm tiếp theo.

...

Hội sở Mỹ Đốn.

Quý Miên ngồi ở góc phòng VIP, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thực sự là quá khó hòa nhập với cái đám bạn xấu của nguyên chủ, cho nên cậu đành ngồi một chỗ giả vờ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Kỷ Phàm ngạo mạn quen rồi, gia thế của đám người kia lại thua xa nhà họ Kỷ nên cậu có làm gì thì cũng chẳng ai dám nói cậu nửa lời.

Trên mặt bàn phía trước vang lên một tiếng cạch khẽ, Quý Miên cảm giác được có người đang đứng trước mặt mình.

Biết người đưa rượu đến là ai, cậu biếng nhác mở mắt ra, khuôn mặt xuất chúng của đối phương lập tức lọt trọn vào trong mắt.

Dụ Sấm đưa rượu tới xong lại không đi ngay mà cúi đầu nhìn Quý Miên, vẻ mặt hơi ì ra.

Quý Miên nhếch khóe môi, vẻ mặt vừa khinh miệt lại vừa đắc ý. Cậu vỗ vỗ chỗ bên cạnh, điệu bộ hệt như đại gia: "Ngồi đi."

Dụ Sấm: "..."

Dụ Sấm ngồi xuống bên cạnh cậu, cũng chẳng màng trong phòng có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm. Nếu đã quyết định đến đây rồi, cứ nhăn nhăn nhó nhó nữa thì khó coi quá.

Hắn đi thẳng vào vấn đề: "Anh muốn tôi làm gì? Lên giường à? Tôi ở trên hay là anh..."

Dụ Sấm chưa nói hết câu đã thấy Quý Miên nhìn mình với vẻ mặt kỳ quái, nói: "Cậu cũng xứng lên giường với tôi chắc?"

"..."

Chính anh hôm qua nói muốn hắn...

Nghĩ đến mấy chữ đó, khóe miệng Dụ Sấm mím chặt.

Hắn còn chưa chuẩn bị xong, nếu người này thực sự bảo hắn liếm cái kia thì hắn nhất định sẽ đứng dậy bỏ đi ngay.

Nhưng giờ xem ý người này thì có vẻ như rất coi thường hắn. Còn về chuyện đã coi thường hắn nhưng sao lại muốn trả giá cao để thuê hắn thì Dụ Sấm hoàn toàn không đoán được.

"Câu lạc bộ trả cho cậu một ngày bao nhiêu?" Quý Miên không vòng vo, nói thẳng vào ý chính: "Bản thiếu gia nói được làm được, đã hứa hẹn cho cậu gấp mười thì một xu cũng sẽ không thiếu."

Dụ Sấm trả lời ngắn gọn: "Hai nghìn."

"Ồ." Quý Miên gật đầu tỏ vẻ đã biết. Ở đây tuy bẩn nhưng chỉ cần có khuôn mặt đẹp thì kiếm tiền dễ hơn người thường nhiều.

"Từ ngày mai trở đi nghỉ việc ở đây, đến nhà họ Kỷ. Quản gia Lý sẽ sắp xếp công việc cho cậu."

Dụ Sấm hơi nhíu mày.

Sắp xếp công việc?

"Ký hợp đồng một năm trước."

Nghe đến hai chữ "hợp đồng", Dụ Sấm mỉa mai nhếch miệng.

Nghe giống công việc chính đáng thật đấy nhỉ...

"Một năm lâu quá."

"Cậu nghĩ mình có tư cách thương lượng điều kiện với tôi à?"

"..."

Quý Miên khịt mũi.

Dụ Sấm khẽ lên tiếng: "Tôi có một điều kiện."

"Đã nói là..."

"Chỉ một thôi, xin anh đấy."

Đối diện với đôi mắt vô hồn của Dụ Sấm, Quý Miên tạm ngừng, không ngắt lời hắn nữa.

"Tôi cần tiền gấp, muốn nhận trước một tháng lương ."

"Một tháng lương? Cậu biết không, phải mất hai mươi nghìn mới mua được một ngày của cậu đấy." Quý Miên cười khẩy: "Mông cậu còn đắt hơn cả vàng nữa..."

Trái tim vốn đã hoàn toàn tê liệt của Dụ Sấm vì câu này mà lại sôi sục lên, hắn nghiến răng, cố nhịn để không đấm vào mặt người này.

Mông mẹ anh mới đắt hơn vàng...

"Một tháng là sáu trăm nghìn, tuy nó chỉ là tiền lẻ với bản thiếu gia... Nhưng nếu cậu cầm tiền xong bỏ trốn thì bản thiếu gia biết tìm ai để kêu đây?"

"Thẻ sinh viên của tôi đây, trốn không được." Dụ Sấm đưa một cái thẻ mỏng cho cậu: "Nếu anh muốn tìm tôi thì cứ đến trường là được."

Phía trên cùng thẻ là tên và logo trường Ninh Đại, ở dưới in tên chuyên ngành, ấy vậy mà lại là Kỹ thuật Phần Mềm. Ninh Đại là một trong những trường trọng điểm danh tiếng nhất cả nước, nhất là các ngành về máy tính, được xếp hạng top đầu trong số tất cả các trường đại học trong nước.

Quý Miên hơi ngẩn ra. Vẫn còn là sinh viên? Hệ thống không hề nhắc tới chuyện người này còn là sinh viên.

Cậu bỗng cảm thấy mình đang dùng sự hôi thối của thế giới tiền bạc để làm ô nhiễm đóa hoa của Tổ quốc...

【Dụ Sấm sắp 22 tuổi rồi, đang học năm cuối, một năm nữa là tốt nghiệp.】

【... Ồ.】Nghe bảo 22 tuổi, Quý Miên mới yên tâm.

Vậy thì không kém hơn thân thể này mấy. Nguyên chủ năm nay cũng mới 23.

Quý Miên nắm tấm thẻ mỏng trong tay, "chậc" một tiếng ra vẻ bất mãn. Học chuyên ngành Phần Mềm của Ninh Đại, cầm tiền bỏ trốn thì đúng là tự hủy tương lai của mình. Dù sao thì riêng giá trị một tấm bằng tốt nghiệp của trường này đã vượt xa sáu trăm nghìn rồi.

"Lần đầu tiên thấy có người chưa bắt đầu đi làm đã yêu cầu ứng trước tiền lương. Chỉ lần này thôi đấy."

"Cảm ơn anh."

"Nếu suy nghĩ kỹ rồi thì 12 giờ trưa mai đến nhà họ Kỷ."

Dụ Sấm im lặng giây lát: "... Số điện thoại."

Hắn đột ngột nhắc đến làm Quý Miên suýt bị sặc, nhưng cậu vẫn nheo mắt ra vẻ không vui: "Hôm qua viết cho cậu rồi còn gì?"

Quai hàm Dụ Sấm hơi bạnh ra, hắn cúi đầu, trông điệu bộ hèn mọn cực kỳ: "Xin lỗi anh, tôi quên mất rồi."

Quý Miên thấy được rồi thì dừng: "Lần này nhớ vào, 139..."

Dụ Sấm không cần dùng tới giấy bút cũng nhớ được dãy số cuối cùng cũng hoàn chỉnh này trong đầu.

Dù sao thì cuộc đời hắn đã đủ tệ rồi, có tệ thêm chút nữa dường như cũng chẳng sao cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.