🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Lune

Khi người phục vụ kia đặt đĩa xuống rồi rời khỏi phòng, mọi người đều dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn Quý Miên.

Mặc dù bọn họ vẫn biết vị thiếu gia nhà họ Kỷ này vốn phóng túng bất kham, nhưng không ngờ lại tới mức như thế...

Lời nói vừa rồi kia nghe thế nào cũng giống như hành vi của thổ phỉ dùng vũ lực để cướp đoạt, to gan quá thể.

Quý Miên khẽ hắng giọng để che giấu sự xấu hổ: "Các cậu nói xem có tin không?"

"Tin tin tin..." Chu Kỷ bóp miếng bánh bỏ vào mồm Quý Miên, bịt miệng cậu lại.

Cậu ta hạ giọng: "Nhưng mà Kỷ Phàm này, theo tớ thì nếu cậu thực sự thích người ta thì nên theo đuổi bằng cách bình thường thôi."

Trên đời này, người có thể cưỡng lại sự cám dỗ của tiền bạc nói cho cùng vẫn là thiểu số, mà làm việc trong câu lạc bộ tư nhân cao cấp như Mỹ Đốn lại không động lòng vì tiền thì lại càng là thiểu số trong thiểu số.

Tài sản nhà họ Kỷ ít cũng phải mười con số, chỉ cần thằng bạn này của cậu ta không làm mấy việc khác người, bớt nói mấy lời như liếm gì gì ban nãy đi thì có khi chẳng bao lâu sau cậu phục vụ kia sẽ theo cậu ta thật.

"Theo đuổi?" Quý Miên nhướng mày: "Cậu ta cũng xứng để tớ chủ động theo đuổi chắc? Nếu không phải trông cậu ta có nét hơi giống anh Bùi Thanh thì tớ còn lâu mới thèm nhìn."

"..."

Giờ thì Chu Kỷ hiểu rồi: Rõ ràng là Kỷ Phàm muốn lấy cậu phục vụ vừa rồi làm người thay thế cho Bùi Thanh.

Nhưng Kỷ Phàm muốn theo đuổi Bùi Thanh, chỉ riêng việc tìm người thay thế này đã đủ khiến cậu ta bị đá ra khỏi phạm vi tuyển chọn bạn đời của Bùi Thanh rồi.

Chu Kỷ không hiểu rõ lắm về Bùi Thanh. Bùi Thanh lớn hơn cậu ta ba khóa, là đàn anh cùng trường đại học, trước đây cũng gặp mặt vài lần.

Căn cứ vào cảm giác từ mấy lần gặp mặt đó thì Bùi Thanh tuyệt đối không phải loại người mà ai cũng có thể nắn bóp được. Đó là một người cao ngạo cực kỳ, tuyệt đối không chấp nhận việc người yêu mình từng nuôi kẻ thay thế cho chính mình ở bên cạnh. Chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn nôn rồi.

Cậu ta đánh giá Quý Miên vài lần, trong lòng bất đắc dĩ.

Nhưng kể cả thằng bạn này không tìm người thay thế thì Bùi Thanh cũng chắc chắn không có khả năng để ý cậu ta, tầm nhìn và trình độ của hai người căn bản không ở cùng một tầng.

Đã như vậy, tìm một người thay thế để tận hưởng lạc thú trước mắt có vẻ cũng không phải chuyện xấu. Dù gì thì so với việc nhớ thương một người không thể có được chẳng bằng tìm hàng nhái để tạm bợ.

Hàng nhái... Đôi mắt lúc nãy chợt thoáng qua trong đầu Chu Kỷ.

Khí phách và sự liều lĩnh ẩn giấu trong đôi mắt kia chỉ có hơn chứ không hề kém Bùi Thanh ngày trước.

Hàng nhái hoàn toàn không thua kém gì hàng thật. Nếu Kỷ Phàm thật sự có thể bắt được thằng nhóc kia thì coi như gặp may rồi.

Vẻ mặt Chu Kỷ hơi phức tạp, muốn nhắc nhở người bên cạnh là dù thế nào cũng đừng trêu chọc đối phương.

Chu Kỷ làm ở tầng lớp quản lý công ty nhiều năm rồi, nhìn người luôn rất chuẩn. Thằng nhóc kia tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, bây giờ Kỷ Phàm cắn người ta một cái, mười năm sau không chừng đối phương lại có thể nuốt chửng cả nhà họ Kỷ.

Chu Kỷ đang định nói gì đó thì Tiết Tông Quang ở đối diện lại khẽ lắc đầu với cậu ta.

Không cần thiết.

Bọn họ kết bạn với Kỷ Phàm vốn chỉ vì quan hệ với nhà họ Kỷ chứ không phải vì con người Kỷ Phàm.

Vốn dĩ quan niệm khác nhau, đường đi cũng khác nhau, không cần phải tốn nhiều tâm tư sức lực vào kiểu người này.

Duy trì quan hệ như bây giờ là đủ rồi, nói nhiều vô ích.

Chu Kỷ đón nhận ánh mắt của bạn thân, im lặng ngậm miệng lại.

"Cũng khá muộn rồi, tớ và Tông Quang về trước đây." Một lúc sau, cậu ta lên tiếng.

Quý Miên bĩu môi: "Đã muốn đi rồi á? Chậc, mất hết cả hứng."

Chu Kỷ chỉ cười: "Cậu nghĩ nhà bọn tớ giống cậu chắc, về muộn thì kiểu gì mai cũng bị ông già càm ràm. Hơn nữa giờ tớ với Tông Quang là dân đi làm rồi, sao mà thoải mái như cậu được?"

Trong mấy người cũng chỉ còn mỗi Kỷ Phàm tốt nghiệp mấy năm rồi mà vẫn chưa tiếp quản sản nghiệp của gia đình.

Một là không có chí khí, hai là thật sự không có bản lĩnh đó.

"Đi đi, biến đi."

Hai người liền đi mất.

Những người trong phòng VIP thấy chỉ còn lại mình Quý Miên, thế là thỉnh thoảng lại lên nịnh nọt.

Ngồi nghe một lúc, Quý Miên cảm thấy rất vô vị, đành đứng dậy.

"Cậu Kỷ đi đâu vậy?"

"Nhà vệ sinh."

Người nịnh hót kia không hỏi thêm nữa.

【Người thay thế mà tôi muốn tìm chính là người phục vụ vừa rồi hả?】Ra khỏi phòng VIP, Quý Miên hỏi hệ thống.

【Đúng.】

【Tìm cả người thay thế rồi...】Quý Miên vẫn thấy rất khó chịu:【Thế này mà vẫn tính là si tình à?】

【Hừ, ở thế giới trước tôi cũng nói rồi còn gì, cặn bã có cặn bã si tình, biến thái cũng có biến thái si tình. Loại ăn chơi trác táng như Kỷ Phàm bên cạnh không thiếu thứ cám dỗ, nhưng lại vì nhân vật chính thụ mà giữ mình trong sạch mấy năm như vậy cũng tính là hiếm có rồi.】

Quý Miên không còn vướng bận vấn đề này nữa, mở miệng hỏi:【Phải làm những gì với người thay thế vậy?】

Nếu bắt cậu ngủ với người khác thật thì chắc chắn cậu sẽ từ chối.

【Trong cốt truyện gốc thì Kỷ Phàm ban đầu cũng khá yên phận, lâu dần thì bắt đầu táy máy tay chân, cũng từng nổi ý đồ xấu với khuôn mặt giống Bùi Thanh của người thay thế, cậu ta cảm thấy nếu không có được Bùi Thanh thì có hàng nhái này cũng được, nhưng mà không thành công.】

Quý Miên hiểu rồi.

Nhìn biểu hiện của người phục vụ vừa nãy là biết đó là một người rất cao ngạo. Quả thực không giống loại người mà nguyên chủ có thể dễ dàng chiếm được.

Cậu đang bận suy nghĩ, lúc sắp đến cửa nhà vệ sinh thì đụng phải hai người.

Người bên trái ăn mặc tinh tế hơn một chút, tuổi chừng ba mươi, còn chàng trai bên phải thì Quý Miên đã quá quen thuộc rồi: Cậu vừa đến thế giới này chưa đầy mười phút thì đã xúc phạm người ta những hai lần rồi.

Người đàn ông bên trái vừa nhìn thấy Quý Miên thì mắt lập tức sáng lên, không lập tức rời đi nữa, hiển nhiên là nhận ra vị khách quen thiếu gia nhà họ Kỷ này.

Còn người bên phải thì trên tay vẫn đang bưng một khay đựng rượu sâm banh, đang định đi vòng qua Quý Miên.

Quý Miên nhếch khóe môi, hờ hững lên tiếng: "Từ từ."

Thế nhưng đối phương lại như không nghe thấy, tiếp tục bước đi.

Người đàn ông bên trái nghe vậy vội mở miệng: "Dụ Sấm! Cậu Kỷ gọi cậu kìa!"

Dụ Sấm đành phải dừng bước, vừa đúng cách một mét trước mặt Quý Miên.

Ánh mắt Quý Miên đánh giá hắn một cách ngang nhiên.

Lúc nãy ngồi nên không cảm thấy, giờ đứng đối mặt với người này mới phát hiện người phục vụ này còn cao hơn mình gần cái đầu.

Cuối cùng cậu cũng nhìn thấy mặt Dụ Sấm ở chính diện, không hề kém cảm giác mà góc nghiêng mang lại chút nào.

"Cậu tên Dụ Sấm à?"

Dụ Sấm không trả lời, người đàn ông gọi Dụ Sấm dừng lại kia đáp trước: "Đúng đúng, cậu ấy là Dụ Sấm, nhân viên phục vụ mới đến tháng này thôi."

Nói xong, gã ta đẩy lưng Dụ Sấm một cái, đẩy không được lại đẩy thêm cái nữa nhưng mạnh hơn.

Dụ Sấm bị gã ta đẩy đến trước mặt Quý Miên, trông như sắp va vào người ta vậy, lông mày của hắn lập tức nhíu lại.

Rượu sâm banh đầy trong ly cũng vì thế mà chòng chành mấy cái, sánh ra một ít rơi xuống khay.

Lại phải quay về thay khay khác, khách ở đây hầu hết đều khó tính vô cùng.

Quý Miên ngước mắt, lạnh nhạt liếc người nọ: "Tôi nói chuyện với anh à?"

"..." Người đàn ông cười gượng: "Xin lỗi cậu Kỷ."

"Đi làm việc của anh đi."

"Vâng." Nói xong, người đàn ông đi qua hai người, lúc tới sau lưng Quý Miên thì quay người nháy mắt ra hiệu với Dụ Sấm, ý bảo hắn đừng chọc giận vị tổ tông này.

Tín hiệu truyền đến người Dụ Sấm tự động bị chặn lại.

"..."

"Ngài có việc gì không?" Chờ người kia rồi, Dụ Sấm mới lạnh nhạt lên tiếng.

Tuy nói với Quý Miên nhưng ánh mắt lại không hề nhìn vào mặt cậu mà chỉ hờ hững liếc đỉnh đầu Quý Miên, như thể không thèm để người trước mặt vào mắt.

Quý Miên khẽ hất cằm lên, tiếc là thấp hơn Dụ Sấm nhiều quá nên động tác này trông không có tí sức uy hiếp nào.

Cậu nói với giọng điệu trêu chọc: "Mặt cậu hợp gu của bản thiếu gia lắm."

"..."

"Ở đây cho cậu bao nhiêu một đêm? Một nghìn? Hay hai nghìn? Chỉ cần cậu đồng ý đến nhà họ Kỷ, bản thiếu gia sẽ trả cậu gấp mười."

Sắc mặt Dụ Sấm lập tức lạnh đi: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi làm việc đây."

"Nhìn cậu chững chạc đàng hoàng thế mà cũng biết đưa đẩy nhỉ." Quý Miên lại cười khẩy: "Nếu cậu có cốt khí như thế thì sao lại đến chỗ kiểu này làm việc? Giả vờ... đoan trang thanh cao cái gì chứ?"

Dụ Sấm nghe đến đoạn "đoan trang thanh cao" thì gân xanh trên trán như muốn nổi hết lên.

Đồ thần kinh, không biết dùng từ thì về nhà đọc thêm sách đi!

Quý Miên lại chẳng hề nhận ra, tiếp tục đoán: "Hay là cậu thiếu tiền?"

Dụ Sấm không nói một lời. Bị người ta nói trúng, trong mắt hắn lại càng thêm u ám.

Quý Miên bước tới một bước, ngay lúc Dụ Sấm muốn lùi lại thì cậu lại duỗi tay ra nắm lấy vạt áo trước ngực đối phương, không cho Dụ Sấm cơ hội lùi lại.

Tay phải cậu đặt lên khay đựng rượu trên tay Dụ Sấm, đột nhiên nghĩ đến điều gì mà ngón trỏ mảnh khảnh chấm nhẹ vào sâm banh rớt trên khay.

Sau đó viết một dãy số xuống khay.

Cái tay đang tóm vạt áo buông ra, mảnh vải phẳng phiu trước ngực Dụ Sấm bị cậu bóp nhăn nhúm.

"Nghĩ kỹ rồi thì đến tìm tôi." Quý Miên buông một câu nhẹ tênh, vòng qua Dụ Sấm đi nhanh vào nhà vệ sinh.

Dụ Sấm im lặng tại chỗ một lát, cúi đầu nhìn khay.

Số điện thoại gồm mười một chữ số, chỉ có "13" ở đầu là nhìn rõ, chín số phía sau thì ngay cả hình dáng đại khái cũng không nhận ra được.

Viết đến cuối thì chút rượu trên đầu ngón tay đã khô coong, nhưng người kia vẫn giả vờ bình tĩnh dùng ngón tay không còn "mực" tiếp tục viết.

Dụ Sấm: "..."

Đồ thần kinh.

...

Quý Miên vào nhà vệ sinh, vội vàng mở vòi nước, trước tiên rửa ngón tay dính rượu sâm banh, sau đó mới vốc nước lạnh lên khuôn mặt sắp bốc cháy của mình.

Đương nhiên là cậu biết mình viết được nửa thì hết "mực".

Rượu gì kém thế không biết, chấm một cái chỉ viết được đúng hai số, số điện thoại tận mười một số, muốn viết cả thì phải chấm năm sáu lần mất.

Nhưng mà nếu làm vậy thật, cứ chấm liên tục thế thì mất mặt quá.

Hệ thống:【...】

Thế hết "mực" thì không mất mặt à?

Thôi bỏ qua, cái dáng vẻ cành cao lố lăng vừa rồi cũng đạt lắm.

Quý Miên rửa mặt xong, bình tĩnh lại một lúc, cuối cùng mới hết xấu hổ.

Hệ thống:【Mà tôi nói này, không để lại số điện thoại, nếu Dụ Sấm muốn liên lạc với cậu thì làm thế nào?】

Quý Miên suy nghĩ giây lát, giờ bảo quay lại cho số lần nữa thì đúng là chịu thật, đành nói:【Thôi để tôi thường xuyên đến đây vậy.】

Xem tính cách của Dụ Sấm không giống loại người sẽ chịu khuất phục người khác, lại càng không giống kiểu sẽ đi đường tắt kiếm tiền nhanh. Nhưng trong cốt truyện gốc cậu ta vẫn theo Kỷ Phàm thì ắt phải có lý do gì khác.

Chẳng lẽ thiếu tiền thật?

Quý Miên để tay trước máy sấy, những giọt nước trên tay nhanh chóng bị gió ấm thổi khô, tâm trạng cũng bị cơn gió này thổi cho bình tĩnh lại.

Đã như vậy thì cậu chỉ cần yên lặng chờ đối phương tìm đến mình là được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.