Edit: Lune
Khi người phục vụ kia đặt đĩa xuống rồi rời khỏi phòng, mọi người đều dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn Quý Miên.
Mặc dù bọn họ vẫn biết vị thiếu gia nhà họ Kỷ này vốn phóng túng bất kham, nhưng không ngờ lại tới mức như thế...
Lời nói vừa rồi kia nghe thế nào cũng giống như hành vi của thổ phỉ dùng vũ lực để cướp đoạt, to gan quá thể.
Quý Miên khẽ hắng giọng để che giấu sự xấu hổ: "Các cậu nói xem có tin không?"
"Tin tin tin..." Chu Kỷ bóp miếng bánh bỏ vào mồm Quý Miên, bịt miệng cậu lại.
Cậu ta hạ giọng: "Nhưng mà Kỷ Phàm này, theo tớ thì nếu cậu thực sự thích người ta thì nên theo đuổi bằng cách bình thường thôi."
Trên đời này, người có thể cưỡng lại sự cám dỗ của tiền bạc nói cho cùng vẫn là thiểu số, mà làm việc trong câu lạc bộ tư nhân cao cấp như Mỹ Đốn lại không động lòng vì tiền thì lại càng là thiểu số trong thiểu số.
Tài sản nhà họ Kỷ ít cũng phải mười con số, chỉ cần thằng bạn này của cậu ta không làm mấy việc khác người, bớt nói mấy lời như liếm gì gì ban nãy đi thì có khi chẳng bao lâu sau cậu phục vụ kia sẽ theo cậu ta thật.
"Theo đuổi?" Quý Miên nhướng mày: "Cậu ta cũng xứng để tớ chủ động theo đuổi chắc? Nếu không phải trông cậu ta có nét hơi giống anh Bùi Thanh thì tớ còn lâu mới thèm nhìn."
"..."
Giờ thì Chu Kỷ hiểu rồi: Rõ ràng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-luon-nhan-duoc-kich-ban-si-tinh/3740661/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.