Cuối tháng 6, kết quả thi đại học của Lạc Dã đã có.
Thứ hạng trong trường trung học trực thuộc vẫn là hạng nhất khối như cũ, nhưng xếp hạng toàn tỉnh thì không cao bằng Quý Miên năm đó.
"Anh trai vẫn giỏi hơn." Lạc Dã chân thành tán thưởng.
"..."
Quý Miên nghĩ bụng, anh học cấp Ba những hai lần, tổng cộng tám năm trời, tuy chưa đạt đến trình độ năm năm thi đại học ba năm mô phỏng nhưng thực tế cũng ba năm thi đại học năm năm mô phỏng rồi còn gì.
Nếu thi còn kém em nữa thì không còn gì để nói mất.
Đương nhiên là Lạc Dã đã nộp hồ sơ vào trường đại học tốt nhất cả nước, nằm ở ngoài tỉnh. Thực ra hắn muốn học ở trong tỉnh cơ, nhưng chắc chắn bố mẹ sẽ không đồng ý, mà Quý Miên nhất định cũng sẽ phản đối.
Vừa mới vào năm nhất, Lạc Dã đã không chịu nổi rồi.
Suốt kỳ nghỉ gần ba tháng, gần như tối nào hắn cũng quấn quít với Quý Miên. Giờ xa nhau mấy nghìn cây số, ban ngày Quý Miên bận rộn công việc, anh lại không phải người thích gọi điện, làm hắn không được nghe giọng anh ròng rã cả tuần.
Mới nhập học được một tuần, Lạc Dã đã mua vé máy bay về nhà vào cuối tuần.
Việc này không hề nằm trong kế hoạch ban đầu của hắn.
Vào cái đêm thức trắng sau khi dự tiệc tri ân thầy cô về, hắn chỉ cho phép mình chìm đắm trong ba tháng, còn bốn năm đại học phải diễn ra từng bước theo đúng kế hoạch.
Chỉ lần này thôi. Hắn nắm chặt thẻ lên máy bay, thầm nghĩ.
...
Buổi tối Quý Miên tan làm về chỗ ở, còn chưa tới cửa đã thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng tựa người vào cửa.
Tim Quý Miên bỗng nhói một cái, trong thoáng chốc cứ ngỡ như mình nhìn thấy Đoàn Chước.
Hồi còn ở bên Đoàn Chước, Đoàn Chước cũng thường lặng lẽ chạy đến thành phố nơi anh làm việc mà không báo trước, rồi cứ thế đứng chờ ngay trước cửa nhà Quý Miên.
Khi ấy, khu chung cư mà Quý Miên thuê còn chẳng có thang máy. Lần nào đến, Đoàn Chước đều đứng tựa lưng vào lan can đầu cầu thang, một chân chạm đất, chân còn lại co lên đạp vào thang ngang của lan can.
Lúc nào cũng là dáng đứng ấy, chờ đợi anh.
Đợi anh, chờ anh...
Bỗng dưng tim đập nhanh một cách khó hiểu, Quý Miên đột nhiên cảm thấy choáng váng, trong lúc mơ hồ như nghe thấy có người đang gọi mình.
"017..."
...
"Anh ơi!"
Giọng nói trong đầu và giọng Lạc Dã chồng lên nhau, Quý Miên tỉnh lại từ trong cảm giác nghẹt thở mới phát hiện mình bị mất thăng bằng ngã vào lòng Lạc Dã.
Ngẩng đầu lên, anh thấy khuôn mặt Lạc Dã đầy vẻ lo lắng, trán túa mồ hôi.
"... Tiểu Dã?"
"Anh, anh khó chịu ở đâu? Em đưa anh đến bệnh viện..."
"Không cần đâu." Quý Miên tóm lấy tay áo hắn, đứng thẳng người dậy: "Anh chỉ, chỉ bị hạ đường huyết thôi."
Lạc Dã không tin, cố chấp muốn đưa anh đi bệnh viện.
Quý Miên hơi buồn cười, khuyên nhủ hắn: "Thế thì cũng phải chờ đến mai mới đi được chứ, giờ này chỉ có phòng cấp cứu còn mở thôi."
Sắc mặt anh đã tốt hơn lúc nãy nhiều, Lạc Dã nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng mới chịu thôi: "Ngày mai em đi cùng anh."
"Được." Lúc này Quý Miên mới hỏi: "Sao về đột ngột vậy?"
Anh vừa nói vừa mở khóa cửa.
Lạc Dã không thể trả lời là vì quá nhớ anh được, bèn lảng tránh câu hỏi, im lặng không nói.
Vừa vào nhà, hắn đã kéo Quý Miên vào bếp, lục tìm trong tủ lạnh một thanh sô cô la đưa cho anh. Sau đó dùng những nguyên liệu sẵn có trong tủ lạnh để nấu một bữa tối đơn giản.
Tất bật xong mọi thứ, hắn mới bước vào phòng Quý Miên.
Dù chỉ một mình ở nhưng giường Quý Miên vẫn luôn gọn gàng phẳng phiu, bên cạnh gối còn để một cái áo khoác màu xám đã được gấp gọn.
Lạc Dã thấy cái áo kia hơi quen mất, nhìn một lúc mới chắc chắn là của mình. "Anh à, sao ở đây lại có quần áo của em?"
Quý Miên nói: "... Anh lấy ra gấp lại."
"Chỉ gấp mỗi một cái ấy ạ?" Mà gấp gọn rồi sao vẫn để bên cạnh gối?
"..."
Quý Miên thừa nhận cái áo đó quả thực là được dùng vào việc khác. Tại anh hơi nhớ Lạc Dã nên lấy ra để ôm thôi, chỉ vậy thôi.
Nhưng rõ là Lạc Dã không nghĩ đơn giản như thế, hắn bỗng trở nên phấn khích, không kiềm chế được mà ôm hôn Quý Miên, bàn tay luồn qua lớp áo sơ mi phẳng phiu của anh mà sờ soạng khắp nơi.
Quý Miên bị Lạc Dã châm lửa cả người, nhưng Lạc Dã tự dưng lại dừng. "Anh, anh đang bị chóng mặt, chờ sáng mai đi khám trước đã."
"..." Vậy sao lại sờ anh!
Lạc Dã cũng nhịn khổ sở lắm, chỉ dùng tay giúp Quý Miên, còn mình thì vội vàng vào phòng tắm giải quyết.
Hắn ở trong đó khá lâu, lúc ra khỏi phòng tắm thì Quý Miên đã chuẩn bị ngủ rồi.
Lạc Dã nằm xuống bên cạnh anh, khép mắt lại, duỗi một cánh tay ra luồn dưới gáy Quý Miên kê làm gối cho anh, tay còn lại nghịch tóc anh, tóm một lọn rồi thả ra, rồi lại tóm một lọn rồi lại thả ra.
Ngày hôm sau, Quý Miên quả thật bị đưa đến bệnh viện kiểm tra toàn diện. Kết quả rất khỏe mạnh, ngoài hơi thiếu canxi thì không có vấn đề gì khác.
Quý Miên: "..."
Lạc Dã chờ đến lúc có kết quả mới đi, lúc hai người tới sân bay thì đã sát giờ bay rồi.
Trước khi đi lại vội dặn dò đủ điều: "Anh, nhớ ăn tối ở công ty đã rồi hãy về. Sau này mỗi ngày về đến nhà cái là phải gọi cho em luôn đấy."
"Không nghiêm trọng đến vậy đâu..."
Lạc Dã nghiêm túc nhìn anh.
Quý Miên đành phải đồng ý.
Lúc đi, Lạc Dã còn thuận tay lấy luôn một cái áo sơ mi của Quý Miên từ tủ quần áo mang đi.
...
Hai đứa con trai trong nhà đều vô cùng xuất sắc, Hạng Ngạn Minh tự cho là đã có người nối nghiệp, hy vọng hai anh em có thể cùng nhau quản lý công ty của nhà.
Vốn định để Lạc Dã tốt nghiệp đại học xong rồi cho tiếp quản công ty nhà theo Quý Miên, nhưng Lạc Dã lại có dự định khác rồi.
Hắn bắt đầu khởi nghiệp từ lúc học đại học, trong trường ngọa hổ tàng long khắp nơi. Suốt bốn năm đại học, toàn bộ thời gian rảnh ngoài giờ học Lạc Dã đều bận rộn kiếm tiền, thời điểm bận nhất, nguyên học kỳ ngay cả thời gian về thăm Quý Miên một lần cũng không có.
Đương nhiên là có đau khổ, nhưng Lạc Dã vẫn nếm ra được chút ngọt ngào từ trong nỗi đau khổ ấy, chỉ cần nghĩ đến hai chữ "tương lai" là lòng hắn lại thấy ngọt lịm.
Giai đoạn đầu khởi nghiệp, Lạc Dã thường xuyên gặp phải khó khăn, mười mấy năm sách vở của hắn trong mắt người ta chẳng khác nào mọt sách, ban đầu gặp thất bại liên tục.
Hắn thiếu kinh nghiệm nhưng không thiếu nhiệt huyết lẫn tài năng.
Năm hai đại học, sau một năm vấp phải trắc trở thì tư duy đã linh hoạt hơn nhiều, bấy giờ cũng quen biết thêm vài anh khóa trên có uy tín trong ngành, dần dà mọi thứ cũng bắt đầu khởi sắc.
Khi tốt nghiệp Lạc Dã đã thành lập một công ty nhỏ rất có tiềm năng, trong bữa cơm đoàn viên sau khi tốt nghiệp trở về nhà, hắn đã thẳng thắn thú nhận rằng mình thích người cùng giới.
Mọi người trên bàn đều im lặng. Ngay cả Quý Miên cũng không ngờ đến việc này.
Dù gì cũng đã từng chứng kiến sóng to gió lớn trên thương trường, hai vợ chồng tuy kinh ngạc nhưng vẫn từ từ chấp nhận sự thật.
Năm đó, Lạc Dã 22 tuổi, Quý Miên 27 tuổi, hai người đều bắt đầu đối mặt với việc Hạng Ngạn Minh thường xuyên nhắc khéo giục chuyện lập gia đình.
Nhất là Quý Miên, thỉnh thoảng Hạng Ngạn Minh lại đưa ảnh của cô gái nào đó cho anh xem trước mặt cả nhà. Lạc Dã ngồi bên cạnh cố gắng nhịn.
Tài năng trong lĩnh vực kinh doanh của Lạc Dã không cần bàn cãi, trong giai đoạn phát triển của công ty, hắn còn đưa ra mấy quyết sách cực kỳ then chốt khiến công ty phát triển thần tốc. Chỉ sau hai năm, công ty đã đạt được quy mô đáng kể và dần mở rộng sang các tỉnh thành khác.
Việc Lạc Dã xây dựng chi nhánh tại thành phố nơi Quý Miên sinh sống đương nhiên chỉ là vấn đề thời gian.
Vào dịp Tết năm 24 tuổi, hắn trở về với khả năng tài chính hoàn toàn độc lập, không còn phụ thuộc vào nhà họ Hạng nữa.
Giống như hai năm trước, hắn thừa nhận mối quan hệ giữa mình với Quý Miên bằng giọng điệu hết sức bình thản.
Quý Miên im lặng mấy giây, câu "Là lỗi của con" còn chưa nói hết thì đã bị Lạc Dã che miệng lại.
Sắc mặt của Hạng Ngạn Minh chưa từng khó coi đến vậy, ông đứng bật dậy từ trên ghế sô pha, cơ bắp cả người căng cứng.
Lạc Dã một mực che chở Quý Miên sau lưng: "Bố, là con không tốt."
Chẳng hề nhắc tới mấy bức tranh kia của Quý Miên nửa lời, tóm lại tất cả đều do mình chủ động.
Cộng thêm việc hắn thẳng thắn thú nhận xu hướng tính dục từ hai năm trước nên càng có sức thuyết phục.
Cuối cùng Hạng Ngạn Minh vẫn không ra tay.
Ông có thể ra tay với Quý Miên nhưng không thể đụng đến Lạc Dã —— dù gì hắn cũng không phải con ruột của ông.
Trong lòng vừa sốc lại vừa giận dữ, đến một mức độ nào đó lại trở nên bình tĩnh lạ thường. Hoặc có thể nói là cơ chế bảo vệ của cơ thể ép ông phải tê liệt.
Ông gần như gào lên, bắt hai người chia tay.
Lạc Dã chỉ nói: "Không thể bố ạ."
Giọng hắn bình thản nhưng lại ẩn chứa sự kiên quyết khiến người ta kinh hãi.
Khiến Hạng Ngạn Minh khiếp đảm, ông dường như có thể nghe ra từ đó rằng hết thảy đã không thể nào thay đổi được nữa.
Hạng Ngạn Minh là người trọng sĩ diện, không để bản thân sụp đổ, ông nhìn chằm chằm Quý Miên như muốn đục thủng một cái lỗ trên người anh, sau đó bảo anh cút ra ngoài.
Thế là Lạc Dã đi theo Quý Miên cút ra ngoài. Hai người trẻ tuổi đều là danh nhân trong giới, ở nhà bị bố quát một tiếng vẫn phải ra đường ngủ.
"Khoan đã!"
Hạng Ngạn Minh nghiến răng bảo hai người cút lên tầng.
Đêm đó, ông không ngủ được. Lạc Chỉ Thư cũng không ngủ được, có điều so với chồng thì bà lại bình tĩnh hơn nhiều.
Ở một số phương diện, phụ nữ luôn rất nhạy cảm. Cho dù Quý Miên và Lạc Dã có giấu kín đến mấy thì vẫn như có một sợi dây liên kết đặc biệt giữa hai người, mắt liền mắt, tay liền tay. Dù có quay lưng về phía nhau, hay có cách xa nhau đến mấy thì cả hai vẫn chưa có thời khắc nào ngừng dõi theo bóng hình nhau.
Lạc Chỉ Thư đã cảm nhận được bầu không khí khác lạ giữa hai anh em khiến mình lo sợ từ rất lâu rồi.
Lo sợ mãi, tới giờ khi đáp án được công bố thì cảm xúc của bà lại bình tĩnh hơn cả.
Hạng Ngạn Minh vẫn không nguôi nổi cơn tức, nửa đêm ông cầm gậy đi gõ cửa phòng Quý Miên, nói thế nào thì cũng phải đánh cho một trận.
Nào ngờ người ra mở cửa lại là Lạc Dã.
Mặc dù hắn vẫn mặc quần áo chỉnh tề nhưng vẫn khiến Hạng Ngạn Minh tức đến chóng mặt, hai ngày liền không xuống tầng ăn cơm.
Lạc Dã chỉ biết xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, nhưng vẫn không chịu hối cải.
Hai ngày sau, Lạc Chỉ Thư tìm Lạc Dã nói chuyện rất lâu. Cuối cùng cũng hiểu rõ được một điều: Dù bà và Hạng Ngạn Minh có đồng ý hay không thì kết quả vẫn sẽ không thay đổi.
Từ nhỏ Lạc Dã đã không giống những đứa trẻ khác, một khi hắn đã quyết tâm làm việc gì thì sẽ không thể kéo lại được.
Nhưng Lạc Dã lại xin bà nói giúp trước mặt Hạng Ngạn Minh: "Mẹ à, con cầu xin mẹ."
Lạc Chỉ Thư nghe thấy giọng Lạc Dã đang run. Lần đầu tiên trong đời nghe thấy giọng hắn phát run.
Lạc Dã vẫn sợ.
Cho dù đã chuẩn bị chu toàn nhưng khi thẳng thắn thú nhận vẫn thấy sợ. Không phải sợ sẽ bị bắt phải chia tay với Quý Miên, hắn chỉ sợ Quý Miên không được bố mẹ tha thứ, để rồi áy náy cả đời.
Cuối cùng, không biết Lạc Chỉ Thư có khuyên can trước mặt Hạng Ngạn Minh hay không, tóm lại là nguyên một năm sau đó, Hạng Ngạn Minh không hề có thái độ tốt với cả hai anh em.
Nhưng dẫu sao thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Quý Miên bây giờ đã là quản lý cấp cao không thể thiếu trong công ty, còn Lạc Dã lại tự thân lập nghiệp, Hạng Ngạn Minh lại càng không quản nổi.
Sau khi tâm thái sụp đổ hoàn toàn, trái lại lại bình tĩnh hơn nhiều.
Bản thân đã ngoài năm mươi, sống thêm hai ba chục năm nữa cũng đủ rồi. Không có cháu trai chọc tức ông, nhưng vẫn còn hai thằng con trai nghiệp chướng kìa!
Ông tự an ủi mình bằng đủ suy nghĩ tích cực, tưởng tượng biết đâu nay mai còn xảy ra những chuyện tồi tệ hơn cả bây giờ: Chẳng hạn như tự vẽ ra cảnh hai đứa con trai không may gặp tai nạn rồi chết sạch, sau đó mình với vợ già rồi không nơi nương tựa...
Nghĩ mãi nghĩ mãi cũng dần chấp nhận tình hình hiện tại.
Sau đó chậm rãi qua vài năm, bầu không khí trong nhà lại yên bình như cũ.
Hạng Ngạn Minh coi như mình chưa từng nghe thấy chuyện bực mình kia, cũng không giục con trai lấy vợ nữa, coi như trong nhà có hai đứa con trai bị vô sinh.
Lạc Dã cũng rất có chừng mực, ở nhà hay bên ngoài cũng không bao giờ thể hiện quá thân mật với Quý Miên.
Chỉ khi nào hai người đi du lịch nước ngoài mới công khai như một cặp đôi bình thường.
Bởi vậy, Lạc Dã rất thích tích góp tất cả ngày nghỉ lại rồi đi du lịch với Quý Miên.
Năm Lạc Dã 30 tuổi, chi nhánh ở quê nhà cũng đã được xây dựng xong, một vài dự án quan trọng sẽ được triển khai ở đây nên Lạc Dã cũng sẽ ở đây ít nhất nửa năm.
Hiếm lắm mới có kỳ nghỉ dài ngày, hắn lập tức đặt vé máy bay cho hai người vào ngay tối đó, chỉ chờ cả hai tan làm là xuất phát luôn.
Quý Miên xong việc sớm bèn chạy đến công ty của Lạc Dã, anh lười không muốn lên tầng nên dứt khoát đứng dưới chờ hắn.
Không bao lâu sau, có vài người bước ra từ cửa chính của công ty, người đàn ông có vóc dáng cao lớn dẫn đầu đang nói gì đó với cậu quản lý cấp cao trẻ tuổi bên cạnh, từng cử chỉ đều tỏ ra điềm tĩnh chín chắn.
Cho đến khi hắn vô tình ngước mắt lên trông thấy người đứng ở gần đó, cặp mắt lạnh lùng bỗng có độ ấm, sáng bừng lên.
Cậu quản lý trẻ bên cạnh phát hiện sếp không tập trung bèn dừng lời.
Nhìn theo tầm mắt của sếp mình, cậu ta thấy có một người cực kỳ điển trai đang đứng nơi đó, nhìn qua trông trẻ măng.
Cậu quản lý sao mà nghĩ được Quý Miên còn lớn hơn người đang đứng bên cạnh mình 5 tuổi.
Lạc Dã vội nói một câu đi trước rồi sải bước về phía Quý Miên.
Cậu quản lý chỉ loáng thoáng nghe thấy sếp mình gọi người đó một tiếng: "Anh trai."
Giọng nói ôn hòa chưa từng thấy.
Cậu ta không khỏi sững sờ, thầm nói thế mà giờ mình mới biết sếp còn có anh trai.
Hai người một cao một thấp sóng vai bên nhau, người cao thỉnh thoảng lại nghiêng đầu về phía người còn lại, lúc nói chuyện luôn cụp mắt, vẻ mặt rất đỗi dịu dàng.
Cậu quản lý thầm cảm thán thái độ của sếp với người nhà đúng là tốt ghê, lại không khỏi thấy hâm mộ. Quan hệ của cậu ta với anh em trai trong nhà thì không được hòa thuận như thế.
Mãi đến khi hai người nọ sóng vai đi xa rồi, cậu ta mới thôi không nhìn nữa, cũng bởi thế nên không nhìn thấy.
Khi đi đến một đoạn đường nhỏ không người, bàn tay của hai người đang đi sóng vai lại tự nhiên đan chặt vào nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]