🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Lune

Quý Miên dậy khá sớm, kể cả 40 phút sau mới xuất phát từ nhà thì vẫn kịp.

Lạc Dã ôm dính anh một lúc, nhưng cùng lắm chỉ dùng chóp mũi cọ cọ thôi chứ không dám làm gì khác.

Sáng Quý Miên còn phải đến công ty nữa.

Nhoáng cái đã hết 10 phút, đến cả hồi thi đại học Lạc Dã còn chẳng thấy 10 phút trôi nhanh như vậy.

Quý Miên không thể không dậy, Lạc Dã cũng về phòng mình đánh răng rửa mặt.

Quý Miên thích sạch sẽ, hắn cũng muốn bản thân sạch sẽ tươm tất, như thế thì mới không bị anh trai chê.

Xong xuôi lại vội vàng quay lại. Đứng bên bàn học của Quý Miên nhìn anh thay quần áo.

"Em..." Quý Miên đang định cởi áo ngủ thì thấy Lạc Dã cứ nhìn mình chằm chằm, vốn định nhắc hắn quay sang chỗ khác.

Nhưng nghĩ lại thì có vẻ cũng chẳng cần.

Dù sao đêm qua cũng nhìn hết rồi còn đâu.

Anh dứt khoát cởi quần áo ngủ ngay trước mặt Lạc Dã, chẳng qua vẫn hơi ngượng mà nghiêng người đi.

Lạc Dã chỉ thấy tấm lưng trắng nõn của Quý Miên.

Hắn ngắm một lúc, chẳng hiểu sao cũng thấy hơi ngượng, muốn quay đầu đi. Nhưng lại muốn nhìn nên ánh mắt cứ dán chặt vào lưng Quý Miên không dời, mãi cho đến khi nó bị vạt áo sơ mi che khuất.

Quý Miên chậm rãi cài xong cúc áo, lúc lấy một chiếc cà vạt từ trong tủ quần áo ra, Lạc Dã ngứa ngáy trong lòng lắm rồi, bèn đứng dậy, nói: "Anh, để em giúp anh nhé."

Quý Miên lập tức dừng lại, chờ hắn giúp.

Chờ Lạc Dã thắt xong, Quý Miên cúi đầu nhìn cà vạt của mình, ngờ vực hỏi: "Anh tưởng em không biết thắt cà vạt?"

Sao anh thấy nút cà vạt bốn bước này trông cũng đẹp mà nhỉ?

Tay Lạc Dã khựng lại: "Lúc trước nhìn anh thắt, nhìn nhiều thì biết."

Hắn nói vậy, Quý Miên cũng không nghĩ nhiều nữa.

Lạc Dã do dự mấy giây, hỏi ra câu mà mình đã nghĩ cả đêm qua: "Anh à, ngày nghỉ em chuyển qua ở với anh được không?"

"Hả?"

Lạc Dã ôm hờ người anh, không dám áp sát quá sợ làm nhăn áo sơ mi của Quý Miên. "Thì bình thường anh bận việc, đi đi về về bất tiện."

"Em muốn ngày nào cũng được nhìn thấy anh."

Chuyển qua à...

Quý Miên mím môi.

"Không được ạ?"

"Không phải là không được, nhưng em qua chỗ anh thì ban ngày chỉ có mình em thôi."

"Thì em ở nhà cũng chỉ có một mình mà."

"Bạn em đâu? Thi đại học xong rồi kiểu gì chẳng có bạn đến tìm."

Tuy Lạc Dã không hay kể chuyện trên trường nhưng bạn thì vẫn phải có, nhất là mấy đứa học cùng từ tiểu học.

"Vậy thì chạy qua chạy lại thôi, dù gì em cũng rảnh."

Quý Miên vừa nghĩ vừa mặc khoác áo, cuối cùng nói: "Chờ cuối tuần bố mẹ đi công tác về rồi bảo một tiếng đã."

Nhưng Lạc Dã không chờ nổi đến cuối tuần: "Không qua trước được ạ?"

Quý Miên liếc hắn, trong đầu thầm nghĩ: Dính người ra phết.

Trước kia sao không nhìn ra nhỉ?

"... Cũng được." Anh nói: "Vậy em thu dọn quần áo đi, tối anh về đón em."

"Em tự qua cũng được, bắt taxi tiện mà, anh cứ đi đi về về thế mất việc của anh lắm."

Quý Miên nghĩ một lúc, thấy chắc Lạc Dã không mang theo nhiều đồ lắm nên đi taxi qua cũng được.

Thế là anh để lại cái chìa khóa nhà duy nhất trên người mình cho hắn.

Nếu tối nay Lạc Dã không đến thì anh sẽ phải ngủ ngoài đường mất.

Lạc Dã cầm chìa khóa trong tay, nhiệt độ cơ thể làm ấm cả kim loại lạnh lẽo.

Lúc hai người đi từ trên tầng xuống, bác Lâm đã đến từ lâu rồi, bữa sáng cũng đã được chuẩn bị xong.

"Bác Lâm." Quý Miên xuống tầng, trông thấy bà thì chào một tiếng.

"Ơ, Tiểu Niệm về tối qua à." Bác Lâm đáp lời, đoạn nhìn bữa sáng trên bàn ăn.

Bác tưởng hôm nay chỉ có Lạc Dã nên chỉ chuẩn bị một phần.

Lạc Dã tự nhiên nhường cho Quý Miên: "Lúc nữa cháu ăn cũng được."

"Ừ, Tiểu Niệm còn phải đi làm." Bác Lâm vui mừng nhìn hai anh em nhường nhịn nhau: "Giờ bác làm thêm một phần nữa ngay đây."

Quý Miên cũng không khách sáo, ăn sáng xong thì đứng dậy ra khỏi cửa.

Lạc Dã đi theo sau, tiễn anh ra ngoài.

Quý Miên ra khỏi cửa, lúc quay người đóng cửa thì Lạc Dã gọi giữ anh lại: "Anh ơi."

Quý Miên dừng bước, đợi hắn mở miệng.

Lại thấy Lạc Dã ngoái đầu nhìn vào trong nhà, bác Lâm vẫn đang bận rộn trong bếp, chắc phải lúc nữa mới ra được.

Thế là hắn chậm rãi cúi người xuống, hôn vào má Quý Miên một cái.

Nhiệt độ sáng sớm mùa hè hơi lạnh nhưng nụ hôn Lạc Dã in lên má anh lại nóng bỏng.

Quý Miên không ngờ tới việc này.

Bị hôn bất ngờ, tim anh đập loạn xạ hết cả lên, anh lẩm bẩm câu nào đó rồi muốn đi.

"Anh, còn anh nữa."

Quý Miên: "..."

Lạc Dã cúi đầu, Quý Miên thậm chí không cần kiễng chân lên cũng có thể chạm tới được.

Quý Miên cũng nhanh chóng hôn hắn một cái, hôn xong còn nói thầm một câu: "Học đâu ra vậy..."

"..." Lạc Dã im lặng nhìn anh.

Quý Miên sững lại mới chợt hiểu ra: "Học... anh?"

"Vâng."

"Anh, anh có hôn em bao giờ đâu..." Là do trước đây anh từng hôn Hạng Thần à?

"Anh từng hôn em rồi." Lạc Dã sửa lại lời anh: "Năm nhất đại học, lúc anh đi ấy..."

Nghe hắn nhắc mà cả người Quý Miên cứng đờ.

Lúc đó em ấy đang thức hả!?

Hệ thống thều thào:【Hóa ra là do mầm họa cậu gieo từ trước.】

Quý Miên:【...】

Nhìn vẻ mặt sững sờ của anh, Lạc Dã muốn giơ tay ôm anh lần nữa, rồi hôn anh thêm cái nữa, nhưng rõ ràng là không kịp rồi.

"Anh lái xe cẩn thận nhé."

Quý Miên vẫn đắm chìm trong sự xấu hổ, hồi lâu sau mới đáp lại một tiếng "Ừm".

...

Điểm si tình vẫn liên tục báo tăng trong không gian hệ thống từ đêm qua, còn Quý Miên thì đã tắt tiếng thông báo từ lâu rồi.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trước khi thế giới này kết thúc chắc anh sẽ không bật âm báo nữa. Vì thực sự quá ồn.

Từ lần đầu tiên nhận được thông báo của hệ thống đến giờ đã thu thập được bốn mươi nghìn điểm.

【Để Lạc Dã đi theo cốt truyện gốc chắc chắn là vô vọng rồi, tính theo tình huống tệ nhất thì chúng ta chỉ có thể nhận được một phần mười điểm tích lũy, tức là bốn nghìn điểm.】Hệ thống miễn cưỡng nói.

Số điểm này cũng không phải là hoàn toàn không thể chấp nhận được, so với dự đoán ban đầu đã là gấp mấy lần rồi. Chỉ có điều, nếu mà cốt truyện không chệch hướng thì bốn mươi nghìn điểm kia đã nằm trong tay ngon rồi.

Quý Miên an ủi nó:【Sẽ còn tăng nữa mà.】

Quý Miên bận rộn liên tục đến tám giờ tối, từ công ty về chỗ ở của mình.

Căn hộ này do Hạng Ngạn Minh mua cho anh để thuận tiện đi làm. Quý Miên ở một mình nên không thích diện tích quá rộng, dọn dẹp cũng mệt.

Anh gõ cửa rồi chờ trong chốc lát.

Cánh cửa mở ra từ bên trong, Lạc Dã xuất hiện trước mặt anh, mùi sữa tắm trên người hắn lập tức bay tới chỗ Quý Miên, tóc còn chưa khô.

Quý Miên thấy hình như nhà mình sáng sủa hơn bình thường thì phải.

Bình thường lúc rảnh rỗi anh cũng hay dọn dẹp nhà cửa, trong nhà vốn đã sạch sẽ lắm rồi. Nhưng hôm nay sàn nhà trông như phát ra ánh sáng luôn ý, Lạc Dã mới lau dọn qua à?

Anh nhìn mái tóc còn ươn ướt của Lạc Dã, hỏi: "Vừa tắm xong à?"

"Vâng, em chuyển đồ xong ra hơi nhiều mồ hôi." Lạc Dã nói xong, còn bổ sung thêm câu nghe rất chi là thừa thãi: "Anh, em dùng phòng tắm của anh đấy."

Quý Miên thoáng ngẩn người, mới nhớ ra Lạc Dã vẫn còn băn khoăn về chứng ưa sạch sẽ của mình.

Ở nhà họ Hạng, ai cũng có phòng tắm riêng.

"Ồ..."

"Còn dùng cả sữa tắm của anh nữa."

"... Đã qua đây ở rồi, mấy đồ đó em cứ dùng thoải mái."

Lạc Dã nhoẻn miệng cười, tính duỗi tay ôm anh, nhưng nhìn quần áo của Quý Miên lại cố gắng nhịn xuống.

Bộ âu phục này của Quý Miên chẳng khác nào vòng tròn trừ tà của Tôn Ngộ Không, chỉ cần mặc vào là Lạc Dã không dám động vào anh, sợ làm bẩn, làm nhàu quần áo của anh. Mặc dù hắn thấy Quý Miên mặc âu phục gợi cảm cực kỳ.

Bản thân Quý Miên không thích mặc âu phục nghiêm chỉnh lắm, mà bất kỳ ai trên đời này bị bắt phải đi làm chắc cũng không thích đâu.

Vừa vào nhà, anh đã nhanh chóng về phòng ngủ thay đồ ở nhà cho thoải mái.

Trong tủ quần áo có thêm mấy bộ quần áo của Lạc Dã. Lúc nãy anh vào phòng tắm rửa tay, trên kệ đồ cũng có thêm một số thứ không thuộc về Quý Miên. Giống như lãnh địa riêng tư của anh đã bị xâm nhập, mà kẻ xâm nhập đang rất nóng lòng muốn đánh dấu sự hiện diện của mình vào nơi đây.

Thực ra bên cạnh vẫn còn một phòng ngủ trống, nhưng Lạc Dã lại giả vờ không thấy. Nghĩ vậy, Quý Miên không khỏi cong môi cười.

Máy tính của Lạc Dã để trên bàn học trong phòng ngủ, đã tắt rồi. Bên cạnh còn để sổ tay với bút.

Quý Miên ngạc nhiên nghĩ: Thi đại học xong rồi mà vẫn còn học à?

Học cái gì vậy? Anh bước qua.

Sổ tay của Lạc Dã chỉ khép lại thôi chứ không cất đi, đại khái là không nghĩ Quý Miên sẽ để ý đến một cuốn sổ.

Quý Miên tiện tay lật ra một trang, chỉ đọc vài dòng đã bị sặc, xoạch một cái khép lại.

Nhưng mấy dòng chữ kia vẫn không ngừng quanh quẩn trong đầu anh, mặt cũng chậm rãi nóng ran lên.

Mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.

Xấu hổ qua đi, anh không nhịn được lại mở ra nhìn thêm một lúc, cuối cùng mới cẩn thận để lại chỗ cũ.

Còn... rất chuyên nghiệp.

Vào phòng tắm rửa mặt, xác định mặt đã hết đỏ, Quý Miên mới chỉnh lại quần áo rồi ra khỏi phòng ngủ.

Nào ngờ Lạc Dã lại đang đứng chờ anh ở ngay ngoài cửa.

"Sao lại đứng đây?"

Lạc Dã không nói gì, chỉ vươn tay ôm lấy anh. Chất liệu bộ đồ mặc ở nhà này mềm mại, ôm vào thích ơi là thích.

Quý Miên ngửi thấy mùi sữa tắm trên người Lạc Dã, vì nhiệt độ cơ thể Lạc Dã hơi cao nên mùi lại càng nồng.

Quý Miên có vẻ như đã hiểu được tại sao Lạc Dã cứ thích ngửi cổ mình rồi.

Mùi này thơm thật. Anh thầm nghĩ.

Đêm qua mới làm mấy chuyện thân mật với nhau xong nên giờ khả năng tự kiềm chế của Lạc Dã cực kỳ thấp.

"Anh, anh ăn tối chưa?"

"Chưa." Anh nghĩ Lạc Dã đang ở nhà nên muốn về nhà ăn cùng nhau.

Lạc Dã đã làm xong cả bữa tối rồi, tay nghề không thua gì bác Lâm.

Quý Miên nếm thử một miếng thịt bò, nghĩ bụng, tay nghề nấu nướng của anh mình ở thế giới thực chắc chắn rất giỏi.

"Anh à."

"Sao thế?" Quý Miên ngẩng đầu nhìn người đối diện.

Đôi mắt đen láy của Lạc Dã nhìn anh chằm chằm.

Hắn thấy một nét gì đó quyến luyến khó tả trên gương mặt người này: "Anh chỉ thích mình em thôi phải không?"

Quý Miên ngẩn ra.

Mặc dù cả hai đã thân mật với nhau nhưng đây là lần đầu tiên Lạc Dã nhắc đến từ "thích" trước mặt anh.

Anh không trông mong việc Lạc Dã có thể thẳng thắn nói về mối quan hệ của họ trong thời gian ngắn. Dẫu sao thì dù có quan hệ máu mủ hay không thì trên danh nghĩa họ vẫn là anh em.

Lạc Dã không đợi anh trả lời đã nói tiếp: "Anh đừng thích người khác."

Hắn không muốn chủ động nhắc chuyện tương lai với Quý Miên. Kể cả đã sớm có dự định nhưng giờ hắn vẫn chỉ là một sinh viên sắp bước vào đại học, mới vừa thành niên, mọi lời hứa hẹn vào lúc này đều không có bất cứ giá trị gì.

Về phía cha mẹ, hắn sẽ tìm cách xử lý. Nếu Quý Miên không muốn công khai mối quan hệ của cả hai khi ở bên ngoài thì hắn có thể vờ làm người thân thôi. Cùng lắm là sáu năm nữa, hắn chắn chắc chắn sẽ giải quyết được hết mọi trở ngại trước mắt họ.

Nhưng từ giờ tới trước lúc ấy, Quý Miên không thể thích người khác được. Hắn sẽ không chịu nổi mất.

Quý Miên im lặng vài giây rồi trả lời: "Sẽ không đâu."

...

Mặc dù giọng Quý Miên rất kiên định nhưng dường như tâm trạng Lạc Dã vẫn bị bữa cơm này ảnh hưởng.

Chờ đến khi đánh răng rửa mặt xong xuôi chuẩn bị đi ngủ, lúc Quý Miên bước ra khỏi phòng tắm, thấy Lạc Dã ngồi ở mép giường trông vẫn hơi ủ rũ.

"Tiểu Dã à." Anh bước tới, cúi người chủ động hôn hắn.

Lạc Dã lập tức đáp lại, chẳng cần Quý Miên phải nhiều lời, trong chớp mắt đã gạt bỏ hết mọi suy nghĩ trong đầu, vươn tay ôm eo Quý Miên, dồn hết tâm trí vào nụ hôn.

Lúc Quý Miên đi tới vẫn còn đứng ngay ngắn, đến khi hoàn hồn thì chẳng hiểu sao đã biến thành ngồi trên đùi Lạc Dã, cả hai đều cảm nhận được phản ứng của nhau. Hôn xong, cả người càng bối rối, càng không biết nên kết thúc ra sao.

Khơi mào chuyện này ngay trước lúc đi ngủ đúng là một sai lầm.

Nhìn lại thời gian, đã hơn mười giờ rồi. Giờ mà làm thì tí lại phải đi tắm, như thế thì muộn quá.

"Sáng mai còn phải đi làm... phải đi làm..." Quý Miên lẩm bẩm, không biết là đang nói với Lạc Dã hay là đang tự nhủ nữa.

"Ừm, phải đi làm." Lạc Dã cũng ngây ra, tự nhắc nhở mình là sáng mai anh trai còn phải ra ngoài gặp người khác.

Đợi cuối tuần... cuối tuần bố mẹ về lại càng không đụng vào được.

Hai người nhìn nhau, im lặng mấy phút.

Lạc Dã không nỡ buông tay nhưng vẫn ép mình phải từ từ buông eo Quý Miên ra.

"Anh, em ra phòng khách ngủ."

Tim Quý Miên lập tức mềm nhũn. "Ở đây đi, đừng đụng vào cổ là được."

Nay ngủ muộn một tí cũng được.

...

Nói được thì làm được, sáng hôm sau cổ Quý Miên vẫn sạch sẽ, nhưng phần da thịt bị che khuất dưới bộ âu phục kia lại chi chít dấu vết.

Lần đầu tiên trong đời, Lạc Dã vừa chạm vào Quý Miên là không kìm nổi nữa, cuối cùng muộn hơn dự định ban đầu kha khá. 

Lạc Dã hôn má Quý Miên, rất tự giác dậy sớm đi làm bữa sáng.

"Anh buồn ngủ không?"

Quý Miên lắc đầu. Buồn ngủ thì không buồn ngủ lắm nhưng thực sự hơi mệt, còn mệt hơn cả đi làm.

Lạc Dã quan sát biểu cảm của anh, cảnh giác nói: "Anh đừng đuổi em về đấy."

Quý Miên: "..."

Anh đã nói gì đâu.

"Sau này em sẽ không làm nữa." Lạc Dã nói xong lại thấy câu này tuyệt đối quá, bèn sửa lại: "Sẽ làm ít đi."

Chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy anh là đủ rồi. Tạm đủ.

"Anh có bảo em về đâu."

Lạc Dã lúc này mới yên tâm, đợi Quý Miên ăn sáng xong rồi tiễn anh ra cửa.

...

Cuối tuần, vợ chồng nhà họ Hạng về rất muộn, Quý Miên với Lạc Dã thì về nhà trước.

Hạng Ngạn Minh và Lạc Chỉ Thư sẽ ở nhà mấy ngày, một là dạo này họ không bận lắm, hai là Lạc Dã vừa thi xong đại học, vẫn chưa kịp ăn mừng nên cả hai đều nghỉ thêm mấy ngày.

Trong những ngày này, Lạc Dã cư xử rất an phận, ban ngày thì sinh hoạt như bình thường, không hề để lộ ra bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào trước mặt bố mẹ, buổi tối cũng ngoan ngoãn về phòng riêng nghỉ ngơi.

Giờ hắn đã có nhận thức rõ ràng hơn về khả năng tự chủ của bản thân, hiểu rằng một khi đã mở lối ra thì rất khó lấp lại...

Lúc ăn cơm, Lạc Dã chủ động nhắc đến chuyện mình qua chỗ Quý Miên ở trong mấy hôm nghỉ, chứ ở nhà một mình chán lắm.

Hai vợ chồng đương nhiên không có ý kiến gì, Hạng Ngạn Minh còn vui vì thấy quan hệ của hai anh em tốt hơn hồi nhỏ nhiều.

Ông vui nên cũng nói nhiều hơn, bắt đầu kể ra đủ hành động xấu tính của Quý Miên đối với Lạc Dã hồi nhỏ.

Quý Miên nghe ông nói mà cảm giác tội lỗi bốc lên vùn vụt, không dám nhìn Lạc Dã mà chỉ cúi đầu ăn cơm.

Lạc Dã thì cười một tiếng, thong dong phản bác lại: "Quan hệ của con với anh trai vẫn luôn tốt mà."

Trong lòng hắn, quan hệ giữa hắn với Quý Miên quả thực vẫn luôn rất tốt, chỉ trừ khoảng thời gian mới vào nhà họ Hạng, hắn còn ngô nghê, chưa nhận ra lòng tốt của người này.

Nói xong còn lấy đôi đũa sạch gắp thức ăn cho Quý Miên đang cúi đầu ăn mỗi cơm.

"Anh à, đừng ăn mỗi cơm thế."

"..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.