🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Lune

Quý Miên chuẩn bị tâm lý hồi lâu, tiếng gõ cửa cũng nhỏ dần theo sự yên lặng của anh.

Chân mềm nhũn hết cả, Quý Miên bò xuống giường, rón rén đi tới sau cánh cửa, hỏi: "Ai, ai vậy?"

Lạc Dã đứng bên ngoài cửa: "..."

Còn ai được nữa?

"Anh à." Hắn khẽ gọi.

Hắn về phòng thay quần áo bẩn rồi đánh răng rửa mặt, nghĩ bụng chắc anh trai đã bình tĩnh lại rồi bèn đi sang, nào ngờ cửa lại khóa.

Quý Miên mở cửa hé ra một cái khe, Lạc Dã nhìn thấy cái đầu cẩn thận ló ra từ khe cửa, cố nhịn không đẩy cửa vào, tránh cho mình trông nóng vội quá.

"Chỉ, mình em thôi à?" Quý Miên thấy ngoài cửa chỉ có mình Lạc Dã thì ngạc nhiên hỏi.

Ánh mắt Lạc Dã lại hiện lên vẻ hoang mang. Không biết ngoài mình ra còn nên xuất hiện ai nữa.

Không thấy có chú cảnh sát, Quý Miên lập tức thở phào, sau lại bắt đầu sốt ruột.

Lạc Dã không báo cảnh sát à?

Chẳng lẽ đột nhiên nghĩ đến tình cảm anh em nên nương tay? Làm gì, Lạc Dã đâu phải người hay do dự, nếu nương tay thì ngay từ đầu đã chẳng nghĩ đến chuyện dụ dỗ anh rồi.

Tạm thời bỏ qua chuyện Lạc Dã không báo cảnh sát vậy.

Thế nhiệm vụ phải làm sao bây giờ?

Hệ thống lại đang ở trạng thái ngắt kết nối nên không biết tình hình hiện tại.

Quý Miên chỉ có thể đợi nó ra rồi bàn bạc đối sách.

"Anh hơi buồn ngủ. Tiểu Dã, em cũng về ngủ đi." Nói xong, anh đóng cửa lại rồi khóa trái bên trong.

"..."

Trơ mắt nhìn cánh cửa đóng sầm trước mặt mình, vẻ mặt Lạc Dã thay đổi liên tục.

Hắn chưa bao giờ mất bình tĩnh như lúc này? Anh trai nói gì cơ? Buồn ngủ ấy hả!?

Lạc Dã không dám tin, tiếp tục gõ cửa: "Anh ơi!"

Quý Miên đứng trong phòng không hiểu lại nghe ra cảm xúc tức giận.

【Hệ thống ơi?】Anh gọi một tiếng trong lòng, quả nhiên không có hồi đáp.

Người bên ngoài vẫn tiếp tục gọi anh.

Lạc Dã tựa trán vào cửa, giọng mềm nhũn: "Anh à..."

Quý Miên bị tiếng gọi này làm cho thấp thỏm bất an, tim đập rôn lên.

Có khi nào, thực ra Lạc Dã thích anh không? Có khi nào mấy cử chỉ dụ dỗ kia không phải vì muốn đưa anh vào tù không?

Quý Miên áp lòng bàn tay lên cánh cửa, môi mấp máy nhưng không thốt ra tiếng nào.

Ngoài cửa không thấy có tiếng gì nữa.

Trong lòng anh lại thấy hơi lo.

Đứng sau cửa do dự đến bốn năm phút, Quý Miên cẩn thận xoay tay nắm cửa.

Vừa mới hé cửa ra thì một bàn tay cấp tốc đưa vào chặn lại khung cửa, không cho anh đóng cửa lại.

"Tiểu Dã?"

Lạc Dã đẩy cả người vào, vào xong thì đóng cửa lại rồi khóa trái cửa.

Hắn quay đầu nhìn Quý Miên chằm chằm: "Anh buồn ngủ?"

"..." Ánh mắt Lạc Dã thực sự rất có áp lực, Quý Miên không sợ nhưng trong lòng cứ thấy chột dạ.

"Hay là anh hối hận rồi? Nên mới muốn trốn tránh em."

Quý Miên sững người: "Hối hận? Anh..."

Lạc Dã tiến tới, không nói lời gì mà ôm anh vào lòng.

Tại hắn luôn dụ dỗ người này vượt quá giới hạn, hắn mới là người nên gánh chịu hậu quả mới đúng.

Hắn cúi đầu hôn lên tóc Quý Miên, rồi đến vành tai, khóe môi.

Hắn hôn rất nhẹ, gần như chỉ dịu dàng chạm nhẹ một cái rồi tách ra. Thay vì nói là hôn thì chẳng bằng nói là một cách để vỗ về cảm xúc.

Bàn tay phải của Lạc Dã vuốt dọc sống lưng Quý Miên: "Anh à, có em ở đây rồi."

Có em ở đây, anh đừng sợ gì cả, cũng đừng lo lắng về bất cứ chuyện gì, chỉ cần yêu em là đủ rồi.

Em sẽ trưởng thành thật nhanh để có thể mang lại cảm giác an toàn cho anh.

Tuy mạch não của hai người không cùng tần số nhưng Quý Miên vẫn cảm thấy được an ủi phần nào bởi lời nói của Lạc Dã.

Lạc Dã vừa hôn anh vừa xoa bóp eo anh... Quý Miên thì có phản ứng từ nãy rồi nhưng vẫn cố nhịn không làm gì, thành ra giờ không được tự nhiên cho lắm.

Lạc Dã cọ chóp mũi mình vào vành tai anh, rủ rỉ: "Anh à, em muốn giúp anh."

"Thế..." Hơi thở Quý Miên bất ổn, nhắc nhở hắn: "Thế thì tính chất sẽ khác đi mất..."

Tính chất gì? Lạc Dã hoang mang không hiểu.

Hắn vừa mới sờ vào thì Quý Miên đã nằm ghé vào vai hắn thở hổn hển rồi.

Quý Miên cúi đầu nên Lạc Dã không thấy được biểu cảm trên mặt anh. Nhưng hắn lại rất rất rất muồn nhìn.

"Anh à, em muốn nhìn anh."

Vốn chỉ là lời thỉnh cầu không có hy vọng gì, nhưng nào ngờ mấy giây sau, Quý Miên lại cố nén xấu hổ mà ngẩng mặt lên.

Lạc Dã nuốt nước bọt, ngọn lửa trong lòng cứ thế bùng lên ngùn ngụt chẳng kiêng nể gì, như muốn đốt rụi người ta.

Anh à, anh cũng dễ bị bắt nạt quá rồi...

Hắn cúi đầu dùng sức hôn Quý Miên, nhưng cổ người nọ cũng mềm, Lạc Dã vừa hôn anh thì đầu anh cũng vô thức ngửa ra sau.

Lạc Dã dứt khoát đè người lên tường, Quý Miên dù có ngửa ra sau thì cũng chỉ có thể bị tường chặn lại.

Quý Miên không nhịn được mà thốt ra tiếng, môi hơi hé mở.

Lạc Dã vừa hay trông thấy đầu lưỡi bên trong, giống như giọt ngọc đỏ au vậy, khêu gợi vô cùng.

Yết hầu của hắn không ngừng nhấp nhô, đầu ngón tay lần đến môi Quý Miên vô thức muốn đút ngón tay vào miệng anh.

Nhưng còn chưa đút vào thì lại nhớ ra người này có chứng sạch sẽ.

Thích sạch sẽ như thế thì sao cho đút ngón tay vào trong được?

Nhưng càng cố kiềm chế bản thân không nghĩ tới thì đầu lưỡi đỏ au kia lại càng hiện rõ trong đầu: "Anh ơi..."

Lạc Dã không biết phải làm gì.

Nhớ đến bộ phim từng xem lúc trước, mấy người đó hôn nhau không dùng ngón tay mà chỉ dùng lưỡi thôi.

Nãy hắn còn sợ người mình có mùi rượu nên lúc về phồng đã đánh răng rửa mặt kỹ rồi. Giờ chắc không còn mùi rượu nữa.

Nhưng mà, có khi nào anh trai vẫn thấy buồn nôn không nhỉ?

Hắn cúi người xuống, xáp lại gần môi Quý Miên, lưỡng lự không biết có nên hôn hay không. Cuối cùng vẫn là Quý Miên lên tiếng trước: "Tiểu Dã..."

Lạc Dã hé môi hôn anh,cẩn thận thăm dò từng chút một.

Khi đầu lưỡi chạm vào nơi mềm mại bên trong mà Quý Miên lại không hề phản kháng mình, hắn lập tức không nhịn nổi nữa. Động tác trên tay vẫn chưa dừng lại.

Mười phút trôi qua, cuối cùng Quý Miên cũng ổn trở lại, còn Lạc Dã thì lại bắt đầu cọ xát vào eo anh.

Quý Miên quả thực có lòng nhưng không có sức.

Cứ thế này thì không có hồi kết mất.

Hiển nhiên là Lạc Dã cũng ý thức được điểm này, hơn nữa hắn cũng biết tay của Quý Miên giờ chắc chẳng còn tí sức nào để giúp mình nữa rồi.

Da bẹn Quý Miên cũng mịn màng lắm, hắn tỏ ra rất tâm lý: "Anh cứ ngồi yên, để em tự làm là được."

Không có bao nên Lạc Dã không dám làm gì. Hơn nữa kiến thức lý thuyết của hắn vẫn còn rất nông cạn, sợ mình sẽ lộ ra vẻ ngô nghê rụt rè trước mặt Quý Miên.

Để về nghiên cứu thêm tài liệu, chuẩn bị đầy đủ mới được.

...

Lúc chuẩn bị ngủ đã mười hai giờ đêm rồi. Sáng mai Quý Miên còn phải đi làm, Lạc Dã sợ mai anh dậy lại không có tinh thần nên không dám nghịch linh tinh nữa.

Cứ cảm thấy chưa làm được cái gì mà đã tới mười hai giờ rồi.

Sợ mình không kìm lòng được, cuối cùng Lạc Dã vẫn về phòng mình, có điều hắn nằm trên giường mãi mà không ngủ được.

Mặc dù Quý Miên không lớn hơn nhiều lắm, nhưng Lạc Dã vẫn nghĩ rằng nếu khoảng cách tuổi tác giữa mình với anh trai nhỏ hơn tí nữa thì tốt biết mấy, thế thì sinh hoạt có thể đồng bộ với nhau rồi.

Như bây giờ, hắn lên cấp Hai thì Quý Miên đi du học nước ngoài, cả năm về có một lần, ở được mấy bữa rồi lại đi.

Đến lúc hắn tốt nghiệp cấp Ba thì Quý Miên lại phải bận rộn đi làm, cả tuần rảnh ra được một ngày đã là tốt lắm rồi.

Đã vậy, hắn cũng sắp phải đi học đại học nữa, gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều.

Quý Miên còn đang ngủ ở phòng bên cạnh mà Lạc Dã đã lo đến chuyện chia ly rồi, trằn trọc mãi, cứ cảm thấy thời gian không đủ.

Nằm thêm chừng hai tiếng nữa, hắn xuống giường ra khỏi phòng.

Tính lén lút vào phòng vẽ của Quý Miên xem thử nhưng lúc đi ngang qua phòng bên cạnh lại dừng bước.

Vốn chỉ định đè thử tay nắm cửa xuống thôi chứ không hy vọng gì, nhưng không ngờ lại mở được thật.

Hắn nhìn khe cửa tối thui, lặng lẽ bước vào như kẻ trộm, sau đó đóng cửa lại.

Người trên giường đã ngủ say từ lâu, trong phòng vang lên tiếng thở đều đều của Quý Miên. Anh nằm nghiêng, hơi co chân, là tư thế rất thiếu cảm giác an toàn, như thể đang chờ ai đó ôm lấy anh vậy.

Lạc Dã ngồi xuống mép giường, gần như không phát ra tiếng động.

Ánh trăng len vào qua khung cửa sổ, Lạc Dã có thể nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của Quý Miên, trái tim như nhũn ra.

Môi hắn mấp máy, im ắng gọi tiếng "Anh ơi".

Lạc Dã nằm xuống bên cạnh Quý Miên, quay mặt về phía anh, cũng nằm nghiêng giống như anh vậy.

Hắn muốn ôm lấy người bên cạnh, nhưng lại lo sẽ vô tình làm anh tỉnh giấc.

Lạc Dã dè dặt vươn cánh tay ra, chậm rãi ôm lấy eo Quý Miên.

Người bị hắn ôm đột nhiên cử động, rất tự nhiên rúc vào trong lòng hắn giống như phản xạ có điều kiện vậy.

Lạc Dã thoáng giật mình, nhưng sau đó lại phát hiện Quý Miên vẫn chưa tỉnh.

Đầu Quý Miên dụi lung tung chỗ vai Lạc Dã như đang tìm thứ gì đó.

Lạc Dã ngẩn ra, vô thức đưa tay còn lại ra kê dưới cổ Quý Miên.

Quý Miên gối lên cánh tay hắn rồi nằm ngoan luôn, không cựa quậy nữa.

Lạc Dã như bị ném vào thùng mật, niềm bất ngờ ập đến làm cho choáng váng.

Hắn vươn tay còn lại ôm chặt người trong ngực mình, trong khoảnh khắc cảm thấy cảnh tượng này như đã từng quen thuộc.

Thế nhưng khi hắn muốn nắm bắt cảm giác quen thuộc thoáng qua ấy thì lại chẳng tìm được manh mối nào nữa.

...

Sáng sớm Quý Miên thức dậy, nhìn xương quai xanh cùng cái cổ quen thuộc trước mắt mà suýt nữa buột miệng gọi "Anh".

"... Tiểu Dã?"

Anh chỉ gọi đúng một lần nhưng người đang ôm anh lập tức buông tay ra ngay, rõ ràng là không ngủ.

Quý Miên dụi mắt, ngồi dậy rồi hỏi một câu: "Sao nửa đêm lại chạy qua đây?"

Nghe giọng điệu không có ý trách móc của anh, Lạc Dã lập tức được đằng chân lân đằng đầu xáp lại, ôm anh từ phía sau rồi hôn gáy anh.

Quý Miên mặc cho hắn ôm, còn mình thì từ từ tỉnh táo lại.

【!!! Tổ...】

Hệ thống vừa kết nối lại, mới ló đầu ra còn chưa chửi được câu nào, toan mỉa mai nhưng lại thôi rồi ngắt kết nối lần nữa.

Quý Miên:【...】

Xin lỗi.

May mà cả hai đều ăn mặc chỉnh tề.

Hệ thống tự bình tĩnh lại trong chốc lát, đến khi xuất hiện lần nữa thì giọng nghe đã đau khổ lắm rồi:【Sáng nay trước khi kết nối lại, tôi đã định khóc lóc sau song sắt với cậu rồi đấy.】

Quý Miên:【... Xin lỗi cậu.】

Hệ thống:【Giải thích đi.】

Quý Miên giải thích rõ ràng đầu đuôi tối qua, trừ một vài chi tiết nào đó.

Cuối cùng đưa ra suy đoán:【Tôi đoán là Tiểu Dã thích tôi rồi.】

Hệ thống lạnh lùng lên tiếng:【Cái tên đàn ông này không được rồi, đổi người khác đi, tên này chỉ biết phá hỏng sự nghiệp của cậu thôi.】

Quý Miên:【...】

Anh còn tưởng hệ thống sẽ mắng mình cơ, không ngờ lại quay sang trách móc anh trai. Quý Miên bỗng dưng thấy nhẹ cả lòng.

Quay đầu lại nhìn Lạc Dã đang gác cằm lên hõm cổ mình, Quý Miên nhoẻn miệng cười.

Lạc Dã nhìn nụ cười trên môi anh mà ngơ ngẩn: "... Anh?"

Quý Miên cụng đầu vào trán hắn: "Không có gì."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.