🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Lune

Sau lễ trưởng thành không lâu là sinh nhật của Lạc Dã. Sinh nhật Lạc Dã rơi vào cuối tháng 5, cách thời gian thi đại học hơn một tuần.

Vì sinh nhật 18 tuổi có ý nghĩa rất đặc biệt nên cả nhà đều cố gắng dành thời gian về nhà tổ chức mừng sinh hắn.

Mấy năm trước lúc Quý Miên còn đang học cấp Ba, để phù hợp với thiết lập nhân vật của nguyên chủ nên sinh nhật hàng năm đều mời bạn bè đến, trang trí nhà cửa tổ chức tiệc tùng.

Sinh nhật Lạc Dã thì giản dị hơn nhiều, thậm chí còn không mời bạn bè gì cả. Nếu không phải người nhà nhắc thì khéo hắn còn chẳng để ý đến sinh nhật của mình nữa.

Vì sắp tới kỳ thi thi đại học rồi nên giờ tổ chức sinh nhật ồn ào cũng không ổn lắm, cho nên cả nhà cùng nhau ăn bữa tối rồi cắt bánh ga tô là xong.

Lúc cắt bánh ga tô, Lạc Dã không nhịn được mà nhìn người đối diện.

Hôm nay trông anh trai có vẻ không vui lắm.

Tâm trạng của Quý Miên đúng là không tốt thật.

Mấy ngày gần đây hệ thống liên tục giục anh đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ. Vốn dĩ tình tiết nút thắt nguyên chủ bị Lạc Dã tống vào đồn cảnh sát phải xảy ra vào trước khi Lạc Dã thành niên. Mà anh thì đã trì hoãn gần hai tháng nay rồi.

【Cậu đừng thấy không nỡ ...】Hệ thống khuyên anh:【Dù sao theo như kinh nghiệm qua mấy thế giới thì khả năng cao là thế giới sau anh cậu cũng sẽ xuất hiện thôi. Nếu anh ta là người làm nhiệm vụ thì sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ chắc chắn có thể gặp lại anh ta ở thế giới thực mà. Thay vì nuối tiếc những điều tốt đẹp trong thế giới ảo thì chẳng bằng cố gắng tích đủ điểm rồi đến thế giới thực gặp trực tiếp.】

Gặp trực tiếp...

Tim Quý Miên đập rộn lên, rung động mãnh liệt vì lời của hệ thống.

Anh ấy... sẽ là người như thế nào ở thế giới thực nhỉ?

【Chỉ chờ thêm hai tuần nữa thôi.】Quý Miên nói với hệ thống trong đầu:【Đợi Tiểu Dã thi xong xuôi đã.】

【Hừ.】

【...】Quý Miên tự biết đuối lý nên không dám lên tiếng.

Ăn xong bánh ga tô, mọi người trong nhà đều ăn ý về phòng, tránh quấy rầy Lạc Dã ngủ sớm.

Lạc Dã lên tầng, lúc tới cửa phòng thì hỏi Quý Miên một câu: "Anh, tâm trạng của anh không tốt hả?"

Quý Miên thoáng ngẩn ra, nói: "Đâu có."

"Đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho tốt để còn chuẩn bị thi."

Thấy cũng chẳng hỏi ra được gì, Lạc Dã đành "vâng" một tiếng, vào phòng nghỉ ngơi.

...

Một tuần sau, kỳ thi đại học của Lạc Dã kết thúc thuận lợi.

Mấy ngày sau khi thi xong cũng chẳng rảnh rỗi, trước là về trường dọn sạch bàn học quét dọn phòng học, chưa qua mấy ngày lại đến bữa tiệc tri ân thầy cô.

Tiệc tri ân thầy cô tổ chức vào buổi tối, bảy giờ Lạc Dã đã ra khỏi nhà, tham gia xong rồi rời khỏi nhà hàng thì đã là hơn chín giờ, trên người còn thoang thoảng mùi rượu.

Trên bàn tiệc, đám con trai trong lớp hò nhau uống rượu rồi mời các thầy cô. Thi đại học xong rồi nên Lạc Dã cũng thấy lòng thư thái, thế là cũng uống vài ly theo không khí.

Trên đường về nhà, lòng hắn chẳng hiểu sao lại thấy hơi trống rỗng.

Trước khi thi đại học, mỗi lần đi trên con đường này, Lạc Dã sẽ nghĩ tối về nhà phải làm bài gì, phải cố gắng đuổi kịp anh trai... Sau khi thi xong, những mục tiêu chống đỡ hắn ba năm qua cũng biến mất theo.

Hắn thậm chí còn hơi không muốn về nhà. Trong nhà không có ai, lúc trước về nhà còn có đống bài kiểm tra chờ mình làm, giờ thì còn gì nữa đâu?

Lúc này Lạc Dã mới nhận ra cuộc sống của mình so với các bạn cùng tuổi thực sự quá nhạt nhẽo. Chẳng có thứ gì làm hắn thấy hứng thú cả, game không, phim ảnh cũng không. Thậm chí đến cả thú vui giết thời gian cũng không có.

Ngay từ nhỏ, cuộc sống của hắn đã đơn điệu và tẻ nhạt như vậy rồi, chẳng có ước mơ hay kỳ vọng gì để mà nhắc đến, chỉ đơn thuần luôn cố gắng vươn lên, làm tốt nhất có thể theo thói quen mà thôi.

Trái tim như có kẽ hở, tiếng gió rít gào qua kẽ hở xuyên thấu lồng ngực. Lạc Dã nhíu mày, dừng những suy nghĩ tiêu cực bất chợt xuất hiện này lại.

Chẳng biết đã tới cửa nhà từ lúc nào.

Lạc Dã lấy chìa khóa mở cửa.

Ánh đèn ấm áp từ phòng khách chiếu qua khe cửa khiến hắn ngẩn người.

Lúc ra ngoài, hắn đã tắt hết đèn trong phòng khách rồi mà. Mà hôm nay bác Lâm về sớm nên cũng không thể nào nhầm được.

Đẩy cửa bước vào, điều hòa trong phòng khách cũng đang bật, còn có cả tiếng TV, chỉ có điều âm lượng không lớn lắm nên vừa rồi Lạc Dã ở ngoài nên không nghe thấy.

Có người đã về.

Hắn hướng mắt về phía ghế sô pha, người thanh niên ngồi giữa sô pha đang ôm đầu gối, trên người quấn chăn lông.

Không bật điều hòa thì nóng, bật rồi lại sợ lạnh. Trong nhà trừ Quý Miên ra thì chẳng có ai như vậy.

Quý Miên cũng nhìn về phía hắn, có lẽ là do xem TV lâu quá nên trông ánh mắt anh hơi mơ màng, rõ là buồn ngủ rồi.

Cảm giác ngột ngạt suốt đường về của Lạc Dã bỗng chốc tiêu tan, tựa như cả trung tâm thế giới được dát thêm một lớp ánh sáng màu cam ấp áp, sáng bừng lên.

Tim hắn đập nhanh cực kỳ. Hắn biết, ngoài người trước mắt ra thì trên đời này sẽ chẳng còn ai mang lại cho hắn cảm giác như vậy nữa.

Lạc Dã ép mình phải dời mắt khỏi khuôn mặt của Quý Miên.

"Sao hôm nay anh đã về rồi?"

Quý Miên tỉnh táo hơn một chút: "Mấy hôm nay không bận lắm."

Với lại hệ thống cũng liên tục giục anh về diễn nốt tình tiết.

Lạc Dã ừm một tiếng, bước tới bên cạnh cây nước uống, rót cho mình cốc nước.

"Uống rượu à?"

Lạc Dã sững sờ, không biết sao Quý Miên lại đoán ra.

Rõ ràng hắn đang đứng cách xa anh, hơn nữa cũng chỉ uống có hai ly thôi mà.

Quý Miên chỉ mặt hắn: "Mặt đỏ."

Lạc Dã cầm cốc giấy, tay còn lại đưa lên sờ mặt. Đúng là nóng thật, nhưng không phải do uống rượu mà tại vừa nãy tim đập nhanh quá nên mới đỏ mặt.

Quý Miên đoán bừa lại đúng.

"Ừm, em uống một ít." Hắn cười: "Tối nay là tiệc tri ân thầy cô."

Lạc Dã vứt cốc giấy vào thùng rác, thấy Quý Miên chưa định lên phòng nghỉ ngơi bèn ngồi xuống bên cạnh anh, không nỡ lên phòng.

Quý Miên vẫn ngồi tư thế cuộn mình thành một cục kia, choàng chăn lông, hai tay ôm lấy hai chân co lên.

Hồi nhỏ Lạc Dã chỉ cảm thấy người anh trai rất dẻo, cuộn người lại được như thế kia, lớn rồi mới biết thực ra ngồi như vậy không tốt tí nào.

Hắn lên tiếng: "Anh, ngồi vậy không tốt cho cột sống đâu."

"..."

Quý Miên im lặng không nói gì, anh bỏ tay ra không ngồi cuộn người như vậy nữa, hai cẳng chân trắng trẻo cũng thò ra khỏi tấm chăn.

Anh không hề hay biết, ngay từ lúc mình thò chân ra ngoài là người bên cạnh đã lập tức nhìn chằm chằm vào cổ chân của mình rồi.

Quý Miên để chân trên ghế, anh cứ thấy cho chân xuống khó chịu thế nào.

Cổ chân bỗng nóng ran.

Lạc Dã nắm lấy cổ chân bên phải của anh rồi để xuống mặt thảm.

Quý Miên: "..."

Lạc Dã còn muốn tóm nốt cái chân còn lại của Quý Miên cho xuống, nhưng Quý Miên đã nhanh chóng bỏ xuống trước khi hắn đưa tay tới.

Sau đó thấy tay Lạc Dã đang vươn ra thì khựng lại rồi chậm rãi rụt về, mặt mày cũng ỉu xìu xuống.

Quý Miên chợt vỡ lẽ: Chẳng lẽ vừa rồi cũng là một trong những chiêu trò dụ dỗ?

Anh thoáng chần chờ một lúc rồi giả vờ như mình bị dụ dỗ, tay phải khẽ cử động, muốn chạm vào người bên cạnh.

Đưa lên lại dừng lại, sợ rằng lỡ đâu mình hiểu nhầm thì sao?

"Anh." Thấy động tác của anh, Lạc Dã nhìn anh đăm đăm: "... Anh muốn làm gì cũng được mà."

Lần này thì chắc chắn là dụ dỗ rồi.

Trong lòng Quý Miên đắng chát, nhưng vẫn đưa tay lên vuốt ve má Lạc Dã, sau đó chầm chậm chuyển đến vành tai, nhẹ nhàng xoa nắn đầy mập mờ.

Lông mi của Lạc Dã khẽ run rẩy.

Động tác của người này nhẹ quá, hệt như lông vũ lướt qua vậy, không khiến lòng người ta đỡ ngứa ngáy chút nào.

Lạc Dã đột nhiên đè tay Quý Miên lại.

Anh cứ tưởng Lạc Dã cuối cùng cũng không chịu nổi sự đụng chạm của mình, nào ngờ giây tiếp theo, đối phương lại nắm tay anh sờ dần xuống dưới, dừng lại ở chỗ cổ họng.

Lạc Dã ấn tay anh rõ mạnh, làm anh cũng buộc phải vuốt ve cổ hắn.

Anh ngơ ngác nhìn vùng da ở cổ Lạc Dã bị mình xoa đỏ lên.

Cho đến khi ngón tay anh chạm phải yết hầu, vô thức gảy nhẹ chỗ nhô ra đó.

Cả người Lạc Dã bỗng trở nên hưng phấn, hơi thở cũng lập tức bất ổn.

Hắn cúi người xuống, vốn định hôn nhẹ lên môi anh, nhưng ngay lúc sắp chạm vào mới nhớ ra tối nay mình uống rượu nên chắc môi đầy mùi rượu.

Lạc Dã đành phải nghiêng đầu, vùi mặt vào hõm cổ Quý Miên, sống lưng cong lại, liên tục chập trùng theo nhịp thở dồn dập.

Nhận ra có vẻ sắp đến tình tiết kia rồi, Quý Miên lập tức bảo hệ thống ngắt kết nối.

Trước khi cắt đứt liên lạc, hệ thống còn cố ý dặn dò anh:【Tí nữa nhớ phóng túng vào, không thì thời hạn thi hành án không đủ đâu.】

Quý Miên:【...】

Sô pha hơi hẹp, chân Lạc Dã dài quá không duỗi thẳng được nên chỉ có thể quỳ gối ở mép sô pha để chống người lên.

Cẳng chân của Quý Miên thì lơ lửng ngoài ghế, mỏi vô cùng, mà cũng cực kỳ thiếu cảm giác an toàn. Cả hai đều thấy khó chịu nhưng không ai chịu đổi sang tư thế khác.

Quý Miên vẫn cảm thấy khó chịu, vô thức nhấc chân lên định rụt về sô pha.

Ai ngờ lúc nâng đầu gối lên, chẳng biết đụng vào chỗ nào của Lạc Dã mà khiến hắn rên một tiếng.

Lạc Dã đè đầu gối của anh lại, liên tục cọ lung tung vào đầu gối của Quý Miên.

Quý Miên đụng phải cái cục nóng rẫy kia, cả mặt lập tức đỏ bừng.

"Anh ơi." Lạc Dã khẽ gọi anh, giọng khàn đặc: "Anh ơi..."

Lạc Dã làm "người bị hại" nghe có vẻ hơi chủ động quá, nếu mà lấy chứng cứ thì sợ là không nói rõ được mất. 

Nhưng bảo anh phải chủ động ấy hả? Anh không làm bên trên được...

Có điều trong cốt truyện gốc hình như nguyên chủ không làm thật, nếu không thì tội danh cuối cùng cũng không chỉ là tội quấy rối.

Suy nghĩ một lúc, Quý Miên buông tay đang ôm cổ Lạc Dã xuống, cố chịu cảm giác xấu hổ mà mò tới chỗ đầu gối mình. 

Quần dài của Lạc Dã có dây buộc, tầm mắt Quý Miên bị đầu Lạc Dã che khuất nên không thấy cái dây đó buộc kiểu gì, mò mẫm một lúc lâu mới tìm thấy đầu dây.

Lúc anh giật nút thắt ra, cơ thể Lạc Dã lập tức cứng đờ, cũng không cọ lung tung nữa mà lẳng lặng chờ đợi, mong ngóng.

...

Lạc Dã rất thích tay của Quý Miên, lúc nào cũng mát lạnh, mỗi khi chạm vào da thịt đều khiến người ta run rẩy. Chỉ tiếc là chẳng có sức mấy.

Nếu Quý Miên biết suy nghĩ của Lạc Dã thì nhất định sẽ cảm thấy tủi thân cho cánh tay tê dại của mình.

Hồi lâu sau, anh đẩy Lạc Dã ra, định đứng dậy đi lên tầng.

Lạc Dã lập tức vòng tay ôm lấy eo anh, giọng vẫn khàn khàn: "Anh đi đâu?"

Quý Miên nghĩ thầm: Thì để lại không gian riêng cho em, tiện thể báo cảnh sát.

Nhưng ngoài miệng lại nói: "Rửa tay."

Nhìn bàn tay bị mình làm bẩn của Quý Miên, Lạc Dã không dám tiếp tục giữ người ta không buông nữa.

Quý Miên vội vã lên tầng, dùng cùi chỏ vặn mở tay nắm cửa, rửa tay lau khô xong mới trở ra khóa cửa phòng ngủ lại.

Anh tự nhận mình ban nãy đã phóng túng lắm rồi, Lạc Dã thông minh như vậy, chắc chắn sẽ tìm được cách nói có lợi cho mình.

Quý Miên ngồi trên giường ngẩn người mấy phút liền.

Từng này tuổi rồi, anh vẫn chưa biết cơm tù có mùi vị gì đâu.

Cốc cốc ——

Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ.

Quý Miên giật bắn cả người, lập tức hoàn hồn.

Hiệu suất nhanh quá vậy!?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.