Kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ 1 lớp 12 kết thúc, Lạc Dã mang phiếu điểm của mình về cho Quý Miên.
Lúc nhận được, Quý Miên còn ngạc nhiên lắm luôn, vì không ngờ đã qua lâu như thế rồi mà Lạc Dã vẫn còn nhớ chuyện cuối học kỳ trước. Lòng háo thắng còn mạnh hơn cả hồi nhỏ.
Tính đến kỳ nghỉ cuối năm của trường trực thuộc thì Quý Miên đã nhận được tổng cộng bốn phiếu điểm, bao gồm cả thi tháng, giữa kỳ và cuối kỳ, toàn bộ đều đứng nhất.
Anh cất từng tấm danh hiệu nhỏ này vào ngăn kéo trong phòng ngủ của mình, để cùng với tấm hạng ba mà Lạc Dã coi là nỗi xấu hổ kia, dùng một cái kẹp nhỏ kẹp chúng lại.
Sang tới học kỳ 2, tần suất thi thử lẫn thi liên trường tăng lên khiến xấp giấy mỏng này dần dày lên.
Tết năm nay là năm đầu tiên cả nhà họ Hạng đoàn tụ sau năm năm, chủ yếu là cuối cùng Quý Miên cũng không ăn Tết ở nước ngoài nữa.
Ngoài Quý Miên ra thì các thành viên khác trong nhà đều rất vui.
Nói đúng ra thì không phải là anh không vui khi sum họp với mọi người, chỉ là trong nửa năm qua, thỉnh thoảng Lạc Dã lại bất ngờ thả thính anh, đến nỗi làm Quý Miên lúc nào cũng trong tình trạng giật mình thon thót, mỗi giây mỗi phút đều phải tăng cường cảnh giác.
Nghỉ Tết kéo dài khoảng mười ngày, cũng có nghĩa là anh sẽ phải ở cùng Lạc Dã mười ngày. Quý Miên cứ thấp thỏm sợ mình sẽ bất cẩn rơi vào cái bẫy mà Lạc Dã giăng ra, làm ra chuyện gì đó không thể cứu vãn được.
Hiếm khi có cái Tết sum vầy, Lạc Chỉ Thư lì xì cho bác Lâm một phong bao thật to, cho bác nghỉ phép dài ngày để về quê ăn Tết, còn mình thì ôm hết chuyện nấu cơm tất niên. Kể từ lúc kết hôn với Hạng Ngạn Minh, bà rất hiếm khi vào bếp, thỉnh thoảng nấu nướng thế này cũng khiến người ta hào hứng.
Công việc chuẩn bị cho bữa cơm tất niên khá nhiều, Hạng Ngạn Minh cũng bận rộn trong bếp suốt, trưa còn lên một danh sách các thứ cần mua rồi bảo hai anh em đi siêu thị mua đồ.
Quý Miên thay quần áo xuống tầng.
Không biết sao mà Lạc Dã hơi chậm, mãi không thấy xuống.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, khu nhà cũng bắt đầu trang hoàng đón Tết, bên ngoài tràn ngập sắc đỏ của đồ trang trí, rồi cả đèn lồng lẫn những câu đối đỏ thắm, đầy không khí Tết.
Quý Miên nhìn mà thấy lòng ngứa ngáy, nhìn một lúc thì không nhịn được muốn ra ngoài xem.
Nghĩ vậy, anh đổi dép chuẩn bị ra ngoài.
Tiết Xuân se lạnh, Quý Miên vừa mở cửa thì bất ngờ bị khí lạnh bên ngoài làm cho run cầm cập.
Chưa kịp bước ra, bỗng có một bàn tay từ sau lưng anh vươn tới, đóng cửa lại.
Khí lạnh lập tức bị ngăn ở bên ngoài.
Quý Miên quay đầu lại nhìn thì thấy Lạc Dã đã thay xong quần áo đi xuống rồi.
Trong tay hắn còn cầm một đôi găng tay: "Anh đeo găng tay vào đi."
Còn có một cái khăn quàng vắt trên cánh tay nữa. Mùa Đông lạnh Lạc Dã còn toàn mặc áo len cổ thấp đi lại ngoài đường, cái khăn quàng này chắc cũng là lấy cho Quý Miên.
Khi còn bé là anh đeo găng tay cho Lạc Dã, giờ thì đổi ngược lại. Chỉ có điều tác dụng của găng tay là giữ ấm, còn tay của Quý Miên vốn đã lạnh như băng rồi nên có đeo chắc cũng không ăn thua.
Quý Miên nhận lấy đôi găng tay, lúc đang đeo thì tay Lạc Dã vòng qua đầu anh, quàng khăn cẩn thận cho anh, che kín cả chóp mũi của anh luôn.
Tay Quý Miên bị găng tay bao trọn, có muốn nói để mình tự làm cũng chịu.
Lạc Dã bọc kín anh rồi vẫn chưa thấy yên tâm lắm: "Anh à, hay lái xe đi, bên ngoài lạnh."
"Chưa đến một cây, không cần đâu." Danh sách đồ cần mua không nhiều lắm nên không cần dùng xe.
Anh đã bảo không cần rồi nên Lạc Dã không nói thêm gì nữa.
Hai người lập tức xuất phát.
Gần Tết, trong siêu thị chật ních người đi mua sắm đồ Tết, đông nghịt.
Quý Miên vọng tưởng muốn tốc chiến tốc thắng, nào ngờ mới mua được hơn nửa đồ trên danh sách thì Hạng Ngạn Minh gọi tới.
Vừa mở miệng đã lại thêm một đống thứ nữa. Đồ trong xe đẩy lập tức nhiều lên.
Quý Miên mua xong thì lại có điện thoại gọi đến.
Bảo mua thêm hai con tôm hùm, nhưng mà kích cỡ to quá, có hai con đã nặng hơn chục cân rồi.
Quý Miên: ...
Lạc Dã một tay kéo xe đẩy, cân xong thì đi ra ngoài.
Bên khu thực phẩm tươi sống ngày càng đông người, mấy lần còn va phải vai Quý Miên.
Lạc Dã dứt khoát nắm tay Quý Miên, kéo anh dựa sát vào người mình. Vừa vào siêu thị là Quý Miên đã cởi găng tay ra rồi, da mịn màng mà lạnh ngắt, vào siêu thị cả buổi rồi mà nhiệt độ ấm áp trong này vẫn chưa làm tay anh ấm lên.
Anh mím môi, cuối cùng vẫn không rút tay ra. Chỉ có nắm tay một tẹo, hơn nữa còn ở ngoài đường... nên chắc không sao đâu nhỉ.
Bàn tay của Lạc Dã còn hữu dụng hơn cả găng tay với điều hòa nhiều, nóng hừng hực. Ngón tay Quý Miên không khỏi co lại, móng tay cọ nhẹ vào da đối phương.
Bàn tay đang nắm tay anh đột nhiên siết chặt.
Quý Miên cảm giác được người đang nắm tay mình có vẻ như rất kích động, lòng thấy hơi khó hiểu.
Lúc ra quầy thu ngân thanh toán, tay hai người mới buông ra.
Nhân viên thu ngân phải dùng túi cỡ to nhất mới đựng được hết đồ trong xe đẩy.
Quý Miên vừa định bảo muốn mua thêm một cái túi nữa thì đã thấy Lạc Dã đã xách nó lên bằng một tay rồi. Quai túi bị kéo căng cực độ vì sức nặng bên trong, dù sao cũng nặng đến mấy chục cân cơ mà.
Mặc dù Lạc Dã không thấy nặng, nhưng trông mấy ngón tay bị siết thành vết đỏ của hắn là đủ biết cái túi nặng cỡ nào rồi.
Quý Miên nhìn mà thấy hơi hối hận vì không lái xe đến.
"Để anh đi lấy thêm cái túi..."
Anh vừa quay người định vào trong thì cổ tay lại bị giữ chặt.
"Anh à, không nặng đâu."
Quý Miên định nói thêm gì đó nhưng tay Lạc Dã đã nhẹ nhàng trượt từ cổ tay xuống nắm lấy bàn tay anh, rồi kéo anh đi thẳng ra cửa.
Lạc Dã nắm tay anh, hắn cảm thấy mình giống như cán cân vậy, còn hai cánh tay trái phải là cái khay.
Tay Quý Miên rất mỏng, rất mềm, nhưng lại nặng vô cùng, vai Lạc Dã bị sức nặng này ghìm xuống, làm không tự chủ được mà cứ muốn dựa vào người anh.
Hắn cảm thấy may mà vì tay phải còn xách cái túi mấy chục cân nữa nên mới tạm giữ được thăng bằng cho cán cân.
Đi bộ trong gió lạnh cả quãng đường, vậy mà lúc đến cửa nhà, bàn tay phải được nắm lấy của Quý Miên lại ấm mới lạ. Nhiệt độ cơ thể của Lạc Dã kém xa với thần khí túi sưởi bán trên thị trường, nhưng lại có ưu điểm là rất tiện mang theo mỗi khi ra ngoài.
Trước khi gõ cửa, Lạc Dã thả tay anh ra, trong lòng hắn bỗng sinh ra cảm giác thành tựu.
...
Hai tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, khối 12 của trường trung học trực thuộc đón hoạt động lớn duy nhất trong năm chỉ dành riêng cho họ, đó là lễ trưởng thành.
Lễ trưởng thành của trường trực thuộc cực kỳ trọng thể, nam sinh bắt buộc phải mặc âu phục chỉnh tề, nữ sinh thì ngoài âu phục ra còn có thể mặc váy, nhưng không được quá sặc sỡ diêm dúa.
So với váy áo muôn màu muôn vẻ của các trường trung học khác thì trường trực thuộc trông có vẻ hơi trầm, cũng bị các học sinh than phiền suốt bao nhiêu năm qua rồi mà nhà trường vẫn phớt lờ không thay đổi.
Vào tối trước lễ trưởng thành của Lạc Dã, Quý Miên lái xe về nhà họ Hạng, định là sáng hôm sau trước khi đi làm sẽ sửa soạn lại âu phục giúp Lạc Dã. Nhưng này chỉ là thứ yếu, lễ trưởng thành cũng được coi là một ngày rất quan trọng, anh muốn trong nhà có ít nhất một người ở bên cạnh Lạc Dã trong ngày này.
Ngày diễn ra lễ trưởng thành, Quý Miên dậy sớm sửa soạn cho bản thân rồi qua gõ cửa phòng Lạc Dã.
Người bước ra khỏi phòng ngủ khiến mắt anh sáng bừng.
Lạc Dã mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may vừa vặn, vóc dáng cân đối hoàn hảo đặc biệt thu hút ánh nhìn, nhất là vòng eo được thắt lưng tôn lên, đường nét cơ bắp thấp thoáng dưới lớp áo sơ mi. Xuống dưới là đôi chân dài được bao bọc trong chiếc quần tây rộng rãi, chỉ khi cử động mới thoáng thấy được dáng chân thôi.
Quý Miên nhìn chằm chằm vào eo với chân của Lạc Dã, ngắm đi ngắm lại mấy lần, nghĩ bụng mấy bức tranh mình vẽ lúc trước có vẻ hơi bảo thủ. Khi nào phải sửa lại mới được.
Vừa mới sáng ra, lại bị anh nhìn chòng chọc như thế, thứ gì đó bên dưới lớp vải âu phục bắt đầu chịu không nổi rồi. Lạc Dã rất sợ mình sẽ bị mất mặt trước Quý Miên, bèn vội lên tiếng: "Anh à, anh vội thì đi làm trước đi."
Quý Miên nhìn đồng hồ, nói: "Vội gì đâu, còn một tiếng nữa mà. Mười phút nữa anh đi vẫn kịp."
Cuối cùng anh cũng dời mắt khỏi nửa người dưới của Lạc Dã.
Lạc Dã chưa thắt cà vạt, mới chỉ đeo lỏng lẻo dưới cổ áo sơ mi, hai dải màu đỏ thẫm rủ xuống dọc hai bên cổ.
"Không biết thắt cà vạt à?" Quý Miên hỏi.
Đương nhiên là Lạc Dã biết thắt, tối qua hắn đã xem hướng dẫn rồi, xem một lần là học được, thậm chí còn học mấy kiểu thắt luôn.
Nhưng nhìn đôi mắt đen láy trong trẻo của Quý Miên có vẻ rất dễ lừa.
Ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại nói: "Vâng, hơi khó ạ."
Quý Miên vốn định cầm tay dạy hắn, nhưng thế thì mười phút chưa chắc đã đủ dùng.
Hơn nữa sau lần này, ít nhất cũng phải bốn năm nữa Lạc Dã mới phải mặc âu phục tiếp, nên có vẻ không cần thiết phải dạy lắm, dù có dạy xong chắc cũng sẽ quên.
Anh ngẫm nghĩ một lúc, đoạn vén dải cà vạt dài trước ngực Lạc Dã: "Vậy để anh."
"..."
Dải cà vạt màu đỏ thẫm ấy nằm trong bàn tay trắng trẻo của Quý Miên vô cớ mang lại một ý vị khó hiểu nào đó mà Lạc Dã không tài nào hình dung nổi.
Hắn vội vàng dời mắt, chỉ cụp mắt nhìn chăm chú vẻ mặt tập trung của Quý Miên.
Lạc Dã rất cao, thợ may đến nhà để may đo âu phục riêng cho hắn hồi trước lúc gửi đồ tới còn kèm theo một chiếc cà vạt bản to, rất phù hợp với kiểu thắt Windsor lịch lãm, chững chạc.
Quý Miên thắt xong mới phát hiện cà vạt hơi to quá, thành ra nhìn hơi già.
"Còn cà vạt nào khác không?" Vừa hỏi, ngón tay anh vừa khéo léo tháo nút thắt vừa thắt xong.
"Em không." Lạc Dã cúi đầu nhìn cái nút kia, cảm thấy nó đẹp ghê, mà động tác tháo cà vạt của Quý Miên chẳng khác nào đang phung phí của trời.
Hắn muốn giữ tay anh lại, bảo anh đừng tháo nữa.
Quý Miên chần chờ một lúc rồi mở miệng: "Vậy, dùng của anh được không?"
Lạc Dã ngẩn ra, vội vã lên tiếng: "Được ạ."
Quý Miên về phòng, tìm lấy hai cái cà vạt. Ướm lên người Lạc Dã để chọn ra một cái thắt cho hắn.
Thắt xong rồi đánh giá vài lần, anh hỏi ý kiến Lạc Dã: "Được không?"
Lạc Dã lập tức đáp: "Được, đẹp lắm ạ."
Hắn đưa tay xoa nhẹ đuôi cà vạt, chất vải có vẻ rất giống với cái cà vạt Quý Miên để trên ghế phụ năm ngoái.
Quý Miên mất hơi nhiều thời gian trong phòng để chọn cà vạt phù hợp cho Lạc Dã, bận bịu một lúc nên chẳng còn mấy thời gian nữa.
Nhìn đồng hồ lần nữa, đã muộn hơn vài phút so với dự kiến.
Tuy là công ty của nhà có đi muộn cũng chẳng sao, nhưng Quý Miên vẫn thích đi đúng giờ hơn. "Anh đi nhé?"
"Vâng."
Quý Miên quay người đi đến đầu cầu thang.
"Anh ơi." Vừa định giẫm bậc thang đi xuống thì Lạc Dã gọi giữ anh lại, giọng điệu nghe hơi thấp thỏm: "Cái này... cho em được không?"
Quý Miên ngoái đầu nhìn hắn một cái, thuận miệng nói: "Được chứ."
Chỉ là một cái cà vạt thôi mà, gì mà không cho được?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]