🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Lune

Quý Miên ở nhà một ngày rồi lại trở về tiếp tục làm việc.

Một tuần sau, Lạc Dã bắt đầu năm học mới, lớp 12 kể cả học sinh ngoại trú cũng phải ở lại học thêm tiết tự học buổi tối. Một tuần học sáu ngày, chỉ có tối thứ Bảy mới được về sớm.

Tiết học cuối cùng vào chiều thứ Bảy, không khí trong lớp thực nghiệm hiếm khi thoải mái như thế, đến cả tiếng học sinh trả lời nghe cũng vui vẻ hẳn lên.

Đang là tiết Vật lý, môn mà Lạc Dã học giỏi nhất.

Hắn cúi đầu, hiếm khi nào lại dời mắt khỏi quyển sách.

Giờ hắn không còn băn khoăn vấn đề tại sao mình lại có lòng chiếm hữu mãnh liệt với Quý Miên nữa, nguyên nhân có là gì thì giờ cũng chẳng còn quan trọng, vì hắn đã có cách giải quyết rồi.

Lời khuyên của bác sĩ đưa ra là bảo hắn kiểm soát lòng chiếm hữu của bản thân, giữ khoảng cách với Quý Miên.

Nhưng Lạc Dã đã tìm ra được một cách khác, trái ngược hẳn với lời khuyên của bác sĩ.

Nếu anh trai đã thích hắn, vậy thì việc hắn để mặc cho ham muốn của bản thân phát triển có vẻ cũng chẳng sao cả.

Còn về việc tình cảm của hắn đối với Quý Miên rốt cuộc có bình thường hay không thì Lạc Dã không buồn tìm hiểu.

Chỉ cần anh trai có thể ở bên cạnh mình mãi mãi thì những thứ khác đều không quan trọng.

Cái bút xoay mấy vòng giữa hai ngón tay Lạc Dã, suy nghĩ của hắn dần bay xa hơn.

Lạc Dã thích suy tính chu toàn, hắn có thói quen tìm ra một loạt vấn đề sẽ phải đối mặt trong tương lai rồi phân tích từng cái một.

Ngày phát hiện ra mấy bức tranh đó, Lạc Dã đã lục tung phòng vẽ của Quý Miên lên, sau đó mất cả một đêm vì phải khôi phục lại vị trí của từng thứ một như ban đầu, để đảm bảo rằng Quý Miên sẽ không phát hiện ra cái gì.

Loại tranh như vậy, Quý Miên chỉ vẽ mỗi mình hắn. Hắn xác định bây giờ Quý Miên chỉ thích một mình mình.

Chỉ cần tìm cách khiến anh ấy vẫn luôn thích mình, không để anh ấy nhìn người khác là được.

Còn về phía bố mẹ thì tạm thời chưa cần vội. Hai người họ vẫn còn trẻ, cả hai cũng từng trải qua nhiều sóng gió rồi nên không cần quá lo vì tức giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe.

Cùng lắm thì bị đánh mấy trận, Lạc Dã thấy mình chịu đòn khá ổn, ứng phó được tốt.

Vấn đề lớn nhất hiện giờ là anh trai kìa...

Lạc Dã cầm chặt cái bút.

Muốn anh ấy vượt qua cái rào cản đó là điều rất khó...

Trong thời gian nửa tiết học, Lạc Dã gần như đã nghĩ xong toàn bộ vấn đề lẫn đối sách.

Chuông tan học vừa reo, Lạc Dã cầm điện thoại lên chuẩn bị xuống sân thể dục. Lần trước bỏ lỡ cuộc gọi của Quý Miên vì không cầm điện thoai lúc đi chạy nên giờ đi chạy hắn cũng cầm cả điện thoại theo luôn.

Hắn vừa ra khỏi cửa lớp thì nhận được điện thoại của Quý Miên.

Quý Miên mới ra khỏi công ty, tiện đường ghé qua trường đón hắn luôn.

Lạc Dã lập tức quay vào lớp, đeo cặp chuẩn bị về.

Khổng Vũ Trăn đi ngang qua hắn tính đi vệ sinh, thấy vậy thì thuận miệng hỏi: "Lạc Dã, hôm nay cậu không ra sân chạy à?"

"Ừm." Lạc Dã vô thức muốn nói thêm một câu là "Anh tôi đến đón" thì bỗng nhớ tới bộ dạng phấn khích của Khổng Vũ Trăn mỗi khi nhắc đến Quý Miên, hắn mà nói thì kiểu gì bạn ấy cũng sẽ ra cổng trường với mình.

Bạn ấy mà kích động thì dễ giữ Quý Miên ở lại tán gẫu lâu lắm. Mà anh trai chỉ ở nhà chưa tới một ngày thôi...

Nghĩ vậy, Lạc Dã nuốt lời định nói xuống, gật đầu chào rồi đi luôn.

...

Đeo cặp ra cổng trường, từ xa Lạc Dã đã thấy một bóng người mặc đồ âu màu đen bắt mắt, anh không thắt cà vạt, rõ ràng là vừa tan việc đã đến đây luôn, vì ngay cả quần áo còn chưa kịp thay cơ mà.

Đứng ở cổng trường người ra người vào thu hút vô số ánh mắt nhìn qua.

Khuôn mặt của Quý Miên vốn đã rất gây chú ý rồi, hôm nay lại mặc nổi bật như vậy, chỉ đứng đó thôi đã dễ dàng trở thành tâm điểm của đám đông rồi.

Bộ âu phục không quá trang trọng, trông có vẻ khá rộng, giống trang phục tối giản đi dự tiệc tối hơn. Chất vải quần mềm có độ rũ càng tôn đôi chân thon dài thêm thẳng tắp. Đây là lần đầu tiên Lạc Dã thấy Quý Miên ăn mặc như vậy nên bước chân không tự chủ được mà chậm lại.

Dường như ý thức được chuyện mình mặc bộ quần áo này đứng đây hơi lạc lõng, nên Quý Miên cúi đầu giả vờ nhìn điện thoại, nhờ đó tránh ánh mắt dò xét của mọi người.

"Anh ơi."

Nghe thấy tiếng của Lạc Dã từ cách đó mấy mét, Quý Miên ngẩng đầu lên.

Lạc Dã đi đến trước mặt anh. "Anh, anh vừa... tan làm hả?"

"Ừm. Anh lái xe từ công ty về, vừa khéo đúng giờ trường em tan học nên tiện đường ghé qua."

Ban đầu Quý Miên đã định tránh mặt Lạc Dã cơ. Nhưng từ khi Lạc Dã nói mình bị áp lực trong kỳ nghỉ hè thì anh lo lắng về tình trạng tâm lý của em trai hơn, chỉ cần hết việc có thời gian rảnh là lại không nhịn được mà về ngay.

Anh nói tiếp: "Anh đã bảo bác Lâm không nấu cơm tối rồi, nay ra ngoài ăn nhé?"

Không thể lúc nào cũng ru rú trong nhà được, ra ngoài nhiều sẽ có lợi cho tâm trạng của em trai anh hơn.

Lạc Dã đương nhiên không phản đối: "Vâng."

Lạc Dã nhìn anh, lần đầu tiên thực sự cảm nhận được rằng anh trai mình là một người đàn ông trưởng thành hơn mình năm tuổi.

"Anh mặc âu phục đẹp lắm."

Quý Miên ngẩn ra, trước kia Lạc Dã đâu có chủ động khen mấy lời khiến người ta vui như này đâu.

Tai anh bất giác đỏ lên, đồng thời cũng sinh lòng cảnh giác: "Lúc nữa về nhà thay liền."

"..."

Quý Miên vốn cũng định về nhà thay quần áo trước, dù sao cũng không thể mặc bộ này đến nhà hàng được.

Hai người đến nơi đỗ xe, Quý Miên mở cửa, lên xe trước.

Lạc Dã đi vòng sang ghế phụ, sau khi mở cửa ra, hắn thấy có một chiếc cà vạt lụa màu đen đang để trên chỗ ghế dựa.

Quý Miên ngại đeo cà vạt đứng ở cổng trường nổi bật quá nên trước khi xuống xe đã cởi ra vứt sang ghế phụ.

Lạc Dã khựng lại, đoạn lấy nó xuống, sau đó mới ngồi lên ghế.

Đợi hắn đóng cửa xe lại, Quý Miên mới liếc thấy thứ trong tay Lạc Dã, thuận miệng nói: "Em cứ vứt nó ra ghế sau là được."

"... Không sao ạ." Lạc Dã nắm hờ miếng vải lụa trong tay, không dám cầm chặt quá sợ nó nhăn: "Mấy phút nữa là đến nhà rồi."

Quý Miên liền tập trung lái xe.

Lạc Dã cúi đầu xuống, mơn trớn lớp vải trơn mịn trong tay.

Chất lụa mát lạnh làm hắn nhớ đến bàn tay Quý Miên vào mùa Đông, bàn tay anh còn lạnh hơn cái này, nhưng làn da mịn màng lại rất giống.

Quý Miên về nhà thay quần áo trước, lúc ra ngoài lần nữa đã đổi thành áo hoodie mỏng lẫn quần dài.

Nhà hàng anh đặt không xa nhà lắm, thế là hai anh em quyết định đi bộ đến đó luôn.

Phần ăn ở nhà hàng này nhiều hơn Quý Miên tưởng, nhưng vì cả hai đều là người không thích lãng phí thức ăn nên cuối cùng vẫn ăn hết.

Do đó kế hoạch vốn định về thẳng nhà buộc phải thay đổi, hai người đành phải đi dạo lòng vòng quanh đây để tiêu cơm. Dù có đi ngược hướng càng lúc càng xa cũng không sao, nhiều lắm thì gọi taxi về nhà.

Đi bộ gần một tiếng, Quý Miên mới thấy không còn khó chịu như lúc nãy nữa.

Xa xa, anh nhìn thấy một cái xe đẩy nhỏ quen thuộc bên đường, đèn đuốc sáng trưng, mùi bánh thơm lừng, còn cả thân hình mập mạp của chủ quán trông có vẻ hơi gò bó sau xe đẩy nữa. Chính là cái xe bán bánh mà Quý Miên thường mua hồi còn học cấp Ba.

Chẳng biết bọn họ tới gần trường trung học trực thuộc từ khi nào.

Lần nữa đi trên con đường này, Quý Miên cảm thấy hoài niệm không thôi, nhưng anh nghĩ chắc tâm trạng của Lạc Dã không tốt như mình.

Ngày nghỉ tốt đẹp lại dính dáng đến trường học.

Sau khi đến gần, ấy thế mà ông chủ quán còn nhận ra Quý Miên, đoạn cười ha hả lên tiếng chào anh.

Quý Miên liền dừng chân trước cái quán nhỏ, trò chuyện với ông chú ngoài năm mươi này vài câu.

Lúc chuẩn bị đi, Quý Miên ngửi thấy mùi sữa thơm của bánh sau khi nướng lại hơi chần chờ.

Giờ anh vẫn thấy hơi no, nhưng đã bốn năm rồi chưa ăn lại bánh của quán này, mà bình thường cũng không phải lúc nào cũng có cơ hội đến đây.

Nghĩ một lúc vẫn mở miệng: "Chú ơi, cho cháu một cái nhân đậu đỏ."

Lần này anh không mua cho Lạc Dã nữa, giờ hắn cũng có điện thoại rồi, muốn mua gì thì tự trả tiền được. Huống chi lúc này vừa mới ăn tối xong, Quý Miên đoán có khi Lạc Dã cũng không muốn ăn thêm thứ gì nữa.

Ông chủ lâu rồi không gặp Quý Miên nên rất nhiệt tình, lập tức nướng cho anh một cái bánh mới, còn cho nhiều nhân hơn, bình thường chỉ có một viên nhân đậu đỏ, lần này nhét hẳn một viên rưỡi vào trong.

Nếu không phải cái máy không chứa được thì có khi ông còn nhét hai ba viên đậu đỏ vào nữa.

Chỉ tiếc là sự nhiệt tình này đến không đúng lúc, trong bụng Quý Miên không còn quá nhiều chỗ trống cho nó nữa.

Anh nhận lấy cái bánh kếp to đùng đặc biệt này, tâm trạng rất đỗi phức tạp, nói cảm ơn rồi đi cùng Lạc Dã.

Qua mấy năm, hương vị bánh vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn trong mềm ngoài giòn như cũ, vị đậu đỏ rất vừa miệng.

Quý Miên ăn được một nửa thì no quá không ăn nổi nữa.

Lạc Dã chậm rãi bước tới, nghiêng đầu nhìn xuống anh, ánh mắt lướt từ gò má Quý Miên xuống nửa cái bánh còn lại trong tay anh, nhìn ra anh no rồi.

Hắn lên tiếng: "Anh không ăn nổi nữa hả?"

"..." Nghe hắn nói vậy, Quý Miên bỗng có cảm giác xấu hổ khi già rồi mà còn ham ăn, anh gượng đáp một tiếng: "Ừm."

Anh vừa mới nói xong thì thấy thiếu niên bên cạnh chậm rãi nghiêng người, cúi đầu xuống rồi cắn nốt nửa miếng bánh còn lại trên tay mình.

Lúc hắn đứng thẳng người lên thì trong tay Quý Miên chỉ còn lại một cái túi giấy nhẹ bẫng.

Lạc Dã hệt như một con chim biển ăn trộm đồ ăn, cứ thế ngậm thứ bên trong đi mất.

Quý Miên nhất thời ngây ngẩn, không biết nên ngạc nhiên vì Lạc Dã ăn đồ thừa của mình hay nên ngạc nhiên vì cái cách em ấy ngậm mất cái bánh... đặc biệt nữa.

Bước chân anh chậm lại. Mà Lạc Dã lại như thể không phát hiện anh đang tụt lại phía sau, vẫn duy trì tốc độ ban đầu tiến về phía trước.

Quý Miên hoàn hồn, vội vàng chạy chậm đuổi theo. Chờ anh đến gần thì Lạc Dã đã ăn gần hết cái bánh dở mới cướp được rồi.

Dưới ánh đèn đường, anh ngước mắt nhìn lên thấy tai Lạc Dã đỏ rực.

Quý Miên không đoán được biểu cảm kia rốt cuộc là đang ngượng hay là đang cảm thấy nhục nhã vì phải chịu nhục nữa. Theo phân tích của hệ thống thì khả năng cao là cái sau.

Nhưng duy một điểm chắc chắn.

Hình như Lạc Dã đang "quyến rũ" anh thật.

...

Quãng đường còn lại thì hai anh em đều quen thuộc lắm rồi, hai mươi phút sau về tới nhà, chỉ là không biết mỗi người có tâm sự riêng gì mà bỗng ít nói hẳn đi.

Sau khi vào nhà, hai người lần lượt lên cầu thang.

Phòng ngủ của Lạc Dã gần đầu cầu thang, hắn đi đến trước cửa phòng nhưng lại không mở cửa đi vào.

Còn Quý Miên thì đã vặn mở tay nắm cửa phòng mình rồi, anh nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, thắc mắc sao Lạc Dã vẫn chưa vào.

Cái nhìn này lập tức chạm phải ánh mắt của Lạc Dã.

"Anh ngủ ngon nhé." Lạc Dã cười với anh, nụ cười ngoan ngoãn vô cùng.

Nếu biểu cảm này mà được thể hiện trên gương mặt Lạc Dã lúc mười tuổi thì khuôn mặt đáng yêu đó chắc chắn sẽ khiến trái tim Quý Miên tan chảy trong tích tắc.

Nhưng Lạc Dã mười bảy tuổi khi cười lên lại khiến người ta có cảm giác sợ hãi như sắp bị nuốt chửng.

Cả người Quý Miên cứng ngắc, vội vàng chui vào phòng ngủ rồi đóng sập cửa lại.

Lạc Dã nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt mình, hắn tựa trán lên cửa, nhẹ nhàng thở ra một hơi, vai cũng thả lỏng xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.