🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Lune

Quý Miên bận tối mắt tối mũi ở công ty, mãi sau hai ngày kể từ lúc nhận được thông báo tăng điểm si tình đầu tiên ở thế giới này, anh mới trở về nhà họ Hạng với tâm trạng thấp thỏm.

Đứng trước cửa ngập ngừng hồi lâu, tới khi chuẩn bị tinh thần sẵn sàng bước vào cửa rồi, lục tung các túi tìm chìa khóa mà không thấy đâu, anh mới nhận ra mình hồi hộp quá nên quên cầm chìa khóa.

"..."

Thế là đành phải gõ cửa. Người ra mở cửa cho anh không phải là bác Lâm.

Lạc Dã đứng ở phía bên kia cánh cửa, chắn ngang lối đi như một bức tường.

【Điểm si tình + 300, người đóng góp: Lạc Dã.】

Quý Miên: "..."

Thông báo tăng điểm si tình xuất hiện quá đột ngột, thậm chí anh còn chưa kịp làm gì hết. Quý Miên cúi đầu, không cả dám ngẩng lên nhìn, anh biết Lạc Dã hẳn đã phát hiện ra những thứ trong phòng vẽ rồi, cũng biết chắc chắn mình đã trở thành kẻ biến thái đáng ghê tởm trong lòng em trai.

Lạc Dã chờ anh hồi lâu: "Sao anh không vào?"

【Điểm si tình + 140, người đóng góp: Lạc Dã.】

Quý Miên mím môi, bước qua cánh cửa.

【Điểm si tình + 120, người đóng góp: Lạc Dã.】

Quý Miên đi lên phía trước hai bước.

【Điểm si tình + 50, người đóng góp: Lạc Dã.】

Quý Miên: "..."

Từng tiếng âm báo đều đều vang lên giống như đang nhắc nhở anh về hình ảnh tệ hại của mình trong lòng Lạc Dã vậy.

Hệ thống thì vui như mở cờ trong bụng:【Hi hi.】

Mới chỉ có mấy hôm mà điểm si tình đã tăng gần 3,000 rồi.

【Nhìn tình hình này thì dù cốt truyện cuối cùng có lệch đến mức nào, Tổng Bộ có trừ tối đa 99% số điểm thì vẫn kiếm được kha khá.】

Quý Miên ngẩn người:【Còn bị trừ điểm nữa hả?】

【Vì có một số người nhận nhiệm vụ cố tình diễn sai thiết lập nhân vật để kiếm điểm si tình. Chẳng hạn như trong cốt truyện gốc đáng lẽ phải là kẻ thù với đối tượng nhiệm vụ thì đây lại đi tiếp cận, tìm đủ mọi cách để lấy lòng, dùng những thủ đoạn bất thường để kiếm điểm si tình, cuối cũng khiến cốt truyện chệch hướng... Tổng Bộ áp dụng biện pháp trừ một phần điểm số đạt được trong thế giới nhiệm vụ dùng làm chi phí sửa chữa. Mức trừ tối đa là 90%.】

Hệ thống an ủi anh:【Cậu cũng đừng lo lắng quá, để mà trừ tận 90% thì phải là tình huống cực kỳ nghiêm trọng luôn á.】

【Ồ...】

Lạc Dã đóng cửa lại, đi theo sau Quý Miên: "Hôm nay ở công ty không bận việc à anh?"

"Ừm, cuối tuần nghỉ một ngày." Hạng Ngạn Minh đặt rất nhiều kỳ vọng vào Quý Miên, ngay cả lúc rảnh cũng phải tóm lấy con trai, bắt anh học quản lý công ty.

Nói xong, Quý Miên gượng gạo mở miệng hỏi hắn: "Hôm nào em khai giảng?"

"16."

Khối 12 khai giảng sớm hơn các khối khác hai tuần. Ngày 16 tháng 8, tức là một tuần nữa.

Hôm nay Lạc Dã cứ bám sát theo anh, lưng Quý Miên như có thể cảm nhận được hơi ấm truyền từ người Lạc Dã. Ấm áp dễ chịu, mùa đông chắc sẽ thoải mái lắm.

Tiếc là bây giờ trời nắng nóng, đến cả Quý Miên vốn sợ lạnh cũng thấy nóng nực, muốn tránh xa cái nhiệt độ như thiêu như đốt ấy.

Quan trọng nhất là giờ anh không biết phải đối mặt với Lạc Dã thế nào cả, chỉ cần nghĩ đến việc mấy bức tranh khiêu dâm do mình vẽ bị người khác trông thấy là Quý Miên đã cảm thấy xấu hổ vô cùng tận rồi, đã thế còn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nữa.

Anh muốn biết Lạc Dã sẽ phản ứng thế nào nên mới nhất thời xúc động lái xe về nhà. Giờ thì lại thấy hối hận.

Quý Miên cố hết sức để không tỏ ra lúng túng, định lên tầng về phòng ngủ.

Nhưng Lạc Dã lại lên tiếng gọi anh: "Anh nóng hả?"

Quý Miên quay người lại, chần chờ gật đầu.

"Phòng ngủ trên tầng chưa bật điều hòa đâu, anh ra phòng khách ngồi nghỉ trước đi." Lạc Dã nói: "Để em lên bật, anh chờ lúc nữa rồi hẵng lên."

Trước sự săn sóc ân cần này, Quý Miên không biết phải từ chối thế nào, chỉ cảm thấy rất khó hiểu: Sao em trai mình vẫn tốt với người anh trai như mình vậy nhỉ?

Lẽ ra lúc gặp anh, em ấy phải cảm thấy ghê tởm mới đúng chứ?

Hệ thống vô tình nói:【Chắc là đang cố gắng chịu đựng.】

【...】

【Thì như trong cốt truyện gốc ấy, sau khi vô tình bước vào phòng vẽ của Hạng Niệm, Lạc Dã không hề thể hiện sự phản cảm của mình, thậm chí còn cố gắng kìm nén sự ghê tởm để chiều theo đam mê quái gở của nguyên chủ mà.】

Quý Miên im lặng một lúc.

Nói cũng đúng.

Lạc Dã đi bật điều hòa hơi lâu, Quý Miên lại ngồi chờ trong phòng khách thêm một lúc.

Lúc Lạc Dã từ trên tầng đi xuống, trong tay còn có thêm một đĩa trái cây được cắt sẵn, hai bên là đào mật và nho đen bóng, ở giữa chiếm diện tích nhiều nhất là dưa hấu mọng nước, toàn là những loại trái cây giải nhiệt mùa Hè, hơn nữa cũng là những loại Quý Miên thích ăn nhất vào mùa Hè.

Lạc Dã đẩy đĩa trái cây đến trước mặt Quý Miên, đồng thời đưa cả cái xiên cho anh.

"Anh tưởng bác Lâm đang nghỉ phép mà?" Quý Miên không khỏi lên tiếng hỏi.

Lạc Dã nhìn anh: "Em cắt đấy."

Quý Miên nhìn kỹ lại, thấy quả đào cũng đã được gọt vỏ, đúng là bác Lâm không làm tỉ mỉ đến thế bao giờ. Anh gượng cười.

Chắc là... không có độc đâu nhỉ?

Lạc Dã vốn đã biết chăm sóc người khác, hồi Quý Miên vừa về nhà đợt năm nhất đại học, Lạc Dã đã là một cậu em trai chu đáo hết mực rồi. Chẳng qua bình thường có bác Lâm ở nhà nên Lạc Dã ít có cơ hội thể hiện thôi.

"Chỉ có một cái xiên thôi à?"

"Vâng, anh ăn trước đi."

Quý Miên thấy lạ: "Sao..."

Lạc Dã trả lời: "Không phải anh có chứng sợ bẩn hả?"

Quý Miên ngẩn ra. Anh chưa từng nhắc đến chuyện này, nhưng Lạc Dã vốn tinh ý nên nhận ra điều đó cũng chẳng có gì là lạ.

"Đâu nghiêm trọng như em nói đâu, bình thường ăn cơm anh cũng ăn cùng cả nhà mà?"

Chỉ cần không phải là thứ bị người khác cắn qua hay chạm môi vào thì anh đều có thể miễn cưỡng chấp nhận được.

Hơn nữa...

Quý Miên lén nhìn người bên cạnh, thầm nghĩ: Với em anh đâu có ngại mấy cái đó...

Lúc này Lạc Dã mới đi vào bếp lấy thêm cái xiên rồi quay lại phòng khách.

Hai người ăn chung một đĩa trái cây nên không tránh khỏi việc phải ngồi gần nhau hơn, đầu gối thỉnh thoảng lại chạm vào nhau.

Lạc Dã cắn miếng đào, nhìn đầu gối cả hai đang kề sát vào nhau.

Nhìn mới thấy khung xương chênh lệch rõ ghê, đầu gối của Quý Miên nhỏ hơn hắn cả một vòng.

Bây giờ cứ mỗi lần nhìn thấy bộ phận cơ thể người là não Lạc Dã tự động liên tưởng đến mấy bức tranh của Quý Miên, sau đó nhớ lại từng nét vẽ trong tranh.

Làn da chạm vào nhau nong nóng, cảm giác ấy như lan từ vùng tiếp xúc nhỏ bé ở đầu gối lên đến tận trái tim, khiến nhịp đập của nó nhanh hơn.

Nhưng Quý Miên lại dịch chân ra luôn, Lạc Dã phải kiềm chế lắm mới không xáp tới.

Hắn để tay ở đầu gối, vô thức bóp nhẹ một cái, đoạn mở miệng hỏi thử: "Anh à, phòng vẽ của anh..."

Tai vừa nghe thấy từ khóa mấu chốt, Quý Miên bỗng sặc một ngụm nước dưa hấu, anh lập tức lấy tay che miệng ho sặc sụa.

Lạc Dã hốt hoảng, vội vàng ôm lấy Quý Miên, vỗ lưng cho anh.

Khoảng nửa phút trôi qua, tiếng ho mới dần dần ngừng lại.

Quý Miên ngẩng đầu lên, chẳng biết là tại ho dữ quá hay gì mà cả khuôn mặt đều đỏ bừng, giọng còn nghe hơi chột dạ: "... Phòng vẽ, làm sao?"

Lạc Dã thấy anh phản ứng vậy thì dừng lại một lúc mới nói: "Không có gì, chỉ là hai hôm trước em vào lấy sách cấp Hai của anh cho Hạng Thần thôi."

"... Ừm." Quý Miên mím môi.

Quả nhiên là vào rồi.

Giống như cốt truyện mà hệ thống đã nói trước đó. Sau khi phát hiện ra những thứ trong phòng vẽ, Lạc Dã không hề vạch trần, thậm chí còn không nhắc chuyện này với ai cả.

Lạc Dã biết chỉ dựa vào mấy  bức tranh này thì cùng lắm cũng chỉ khiến Hạng Ngạn Minh nổi trận lôi đình thôi chứ chưa đủ để phá hủy Hạng Niệm, cho nên cậu ta mới chọn cách dụ dỗ nguyên chủ, cuối cùng thành công khiến Hạng Niệm bị kết án hai năm tù, hoàn toàn thân bại danh liệt.

Quý Miên thấy lòng xót xa không thôi.

Vậy là, em trai anh thực sự định làm cho anh thân bại danh liệt hả?

Trái cây ăn cũng không vào nữa. Anh ngồi thêm mấy phút, không động đến thứ gì trong đĩa trái cây nữa mà đứng dậy trở về phòng ngủ.

...

Hôm nay bác Lâm không có ở đây, Quý Miên cũng không muốn dùng tài nấu nướng của mình để hành hạ Lạc Dã nên đã nói trước là sẽ ra ngoài ăn tối.

5 giờ chiều, anh gõ cửa phòng ngủ của Lạc Dã, sau khi nghe được lời đáp thì đẩy cửa đi vào.

Lạc Dã vẫn đang ngồi trước bàn học, hắn quay đầu nhìn Quý Miên: "Chuẩn bị đi rồi à anh?"

"Ừm. Đang học à?" Quý Miên bước lại gần mới thấy trên bàn Lạc Dã có ba tờ giấy thi môn Văn, trong đó hai tờ đã viết kín phần làm văn rồi.

"Bài tập về nhà của em à?"

"Đâu. Tại lần trước viết văn lạc đề nên em muốn luyện thêm."

Quý Miên: "..."

Luyện đề thì anh thấy nhiều rồi, nhưng luyện viết văn thì đây là lần đầu tiên đấy.

"Thế sắp viết xong chưa?" Quý Miên thấy Lạc Dã đang viết tờ cuối cùng rồi, chỉ còn mấy dòng nữa là hết. "Viết xong thì đi nhé."

Lạc Dã chần chờ một lúc rồi gật đầu, hắn nhấc cái cặp đang để trên ghế lên bàn học rồi kéo ghế ra: "Anh ngồi đi. Ba phút nữa là em viết xong."

Chỉ có ba phút thôi, Quý Miên đã nằm trong phòng ngủ gần cả ngày rồi nên anh không ngồi nữa.

Cái cặp của Lạc Dã đang mở toang về phía anh. Phía trên xấp bài kiểm tra có mấy tờ giấy trắng nhỏ thò ra một góc.

Quý Miên nhíu mày.

Cấp Ba có vở gì có giấy nhỏ như vậy đâu nhỉ.

Anh duỗi tay rút nó ra.

Phía trên cùng là một dòng chữ in đậm, Quý Miên chỉ thấy mấy chữ "bệnh án" là bắt đầu lo lắng rồi.

Bị ốm à?

Nhìn tiếp xuống dưới, sắc mặt Quý Miên thoắt cái tái nhợt.

Khoa tâm thần...

Sau một hồi ì ạch thì não bộ đột nhiên đứng máy, như thể bị ai đó đánh mạnh vào sau gáy, cả đầu nặng trịch, choáng váng.

Ngay từ lúc thấy Quý Miên rút mấy tờ kết quả chẩn đoán kia ra là Lạc Dã đã cứng người lại rồi, hắn vừa định quay sang giải thích thì trông thấy biểu cảm mất hồn mất vía của người kia.

Quý Miên biết cốt truyện, nhưng anh tưởng cùng lắm Lạc Dã chỉ hận mình thôi. Mãi cho tới lúc này trông thấy kết quả chẩn đoán, anh mới cảm giác thực tế.

Quý Miên bỗng thấy khó thở, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Hóa ra anh đã khiến Lạc Dã phải đi khám tâm thần.

"Anh ơi?" Thấy vẻ mặt của anh, Lạc Dã lập tức ý thức được có điều gì đó không ổn, hắn vội vã đứng dậy, nắm lấy cổ tay của Quý Miên.

Hắn thấy khuôn mặt xưa nay vốn lạnh lùng kia giờ ngay cả vẻ mặt bình thường mọi khi cũng không giữ nổi nữa mà tràn đầy tự trách và bất lực, như thể chạm một cái là sẽ vỡ tan.

Trái tim Lạc Dã thắt lại: "Anh..."

"Em thi cuối kỳ không tốt, thấy hơi áp lực nên mới tìm bác sĩ để tư vấn tâm lý thôi." Hắn không hiểu tại sao Quý Miên lại thấy tự trách đến vậy, chỉ có thể giải thích bằng tốc độ nhanh nhất có thể: "Anh à, em không sao mà, thật đấy!"

Cuối kỳ?

Quý Miên như được kéo về thực tại bởi câu nói kia, anh cúi đầu tìm kiếm ngày tháng trên kết quả chẩn đoán.

Vừa nhìn thấy mấy chữ khoa tâm thần là anh đã hoảng đến nỗi không cả để ý đến ngày tháng rồi. Ngày hiện trên tất cả các kết quả chẩn đoán đều trước ngày 5 tháng 8, đúng là trước ngày anh nhận được âm báo tăng điểm si tình đầu tiên thật.

Anh cúi đầu xuống, Lạc Dã không nhìn thấy mặt Quý Miên nên tưởng anh vẫn đang buồn. Cánh tay hắn siết lại, ôm chặt lấy anh.

Một tay Lạc Dã giữ gáy Quý Miên, tay kia ôm quanh eo kéo người vào sát ngực mình.

Hắn quên mất mình đã từng ghét cay ghét đắng việc ôm ấp như thế nào, nhưng lúc này lại vô thức dùng cái ôm để an ủi Quý Miên.

Quý Miên đã bình tĩnh lại rồi, anh cúi đầu tựa trán vào xương quai xanh của Lạc Dã, không nói gì.

Vì cả hai đều im lặng nên bầu không khí trong phòng bỗng trở nên hơi yên ắng quá.

Sáng nay Lạc Dã còn rối bời vì vô tình chạm vào đầu gối của Quý Miên, vậy mà giờ cả người đều đang dính sát vào đối phương, nửa thân trên gần như dính chặt vào nhau, chẳng mấy chốc đã bị cái nóng mùa hè đốt cho nóng ran.

Hàng mi rủ xuống, hắn vô thức gọi khẽ: "Anh ơi..."

Tiếng gọi gần như thầm thì này bỗng dưng tạo ra một cảm giác mập mờ khó tả.

Quý Miên bỗng ngẩn ra, cảm giác chất giọng trầm thấp này như đang quyến rũ mình vậy.

Có vẻ như anh đã rơi vào cái bẫy do Lạc Dã giăng ra rồi, chỉ cần anh làm gì đó là Lạc Dã sẽ gọi "110" ngay để tống anh vào tù.

"..."

Quý Miên vẫn chưa muốn đến tình tiết mấu chốt của cốt truyện nhanh như vậy. Anh còn muốn nhìn khuôn mặt của Lạc Dã nhiều thêm chút nữa.

Anh hắng giọng, khẽ cựa cánh tay, lạnh nhạt đẩy người kia ra.

Lạc Dã bị anh đẩy ra, chỗ da thịt vừa xa người Quý Miên đã bị gió lạnh từ điều hòa thổi thốc vào, lạnh buốt.

Hắn nhìn vẻ mặt Quý Miên một lúc lâu, xác nhận cảm xúc của đối phương đã ổn định trở lại mới thở phào.

"Áp lực vì thi không tốt à? Có chuyện gì..."

Lạc Dã hoàn hồn, bịa ra tiếp mấy lời nói dối, nhấn mạnh rằng mình không có vấn đề gì về tâm lý cả, đến gặp bác sĩ chỉ là muốn điều chỉnh lại tâm trạng thôi.

Coi như miễn cưỡng giải thích qua được.

Thế là Quý Miên nghiêm túc dành gần nửa tiếng đồng hồ để khuyên bảo Lạc Dã về chuyện điểm số.

Lạc Dã: ...

"Xếp gọn sách vở đi rồi đi ăn cơm." Cuối cùng, Quý Miên nói: "Anh xuống dưới lấy xe."

"Vâng."

Trước khi ra khỏi phòng ngủ, Quý Miên ngoái đầu lại nhìn hắn một cái, hiển nhiên là vẫn cảm thấy không yên lòng.

Chờ anh đi rồi, Lạc Dã mới chậm rãi thở nhẹ ra.

Hắn thầm mừng vì sáng nay mình chưa nhắc gì đến chuyện trong phòng vẽ, chỉ đề cập đến vậy là dừng luôn.

Quý Miên mới thấy có mấy tờ chẩn đoán mà đã hoảng hốt như vậy, nếu anh ấy biết mình đã nhìn thấy hết những thứ kia trong phòng vẽ thì chẳng biết sẽ cảm thấy áy náy đến mức nào nữa.

Nhớ lại phản ứng của Quý Miên khi thấy mấy tờ kết quả chẩn đoán vừa rồi, Lạc Dã cau mày lại, dù có thế nào thì cũng không thể để anh ấy phát hiện ra mình đã nhìn thấy những bức tranh kia được.

Sau khi hạ quyết tâm, Lạc Dã xé nát mấy tờ kết quả chẩn đoán rồi ném vào thùng rác, sau đó tắt điều hòa với đèn bàn.

Làm xong tất cả, hắn vẫn chưa vội đi ra ngoài.

Hắn cúi đầu, đứng tựa người vào giá sách một lúc. Không khí mát lạnh trong phòng ngủ giúp hắn bình tĩnh lại nhiều, ký ức về lúc ôm Quý Miên ban nãy cũng dần trở nên rõ ràng hơn.

Mấy ngón tay Lạc Dã buông bên hông hơi co lại.

... Eo anh ấy mềm ghê.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.