🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: Lune

Nửa tháng sau, khối 11 trường trung học trực thuộc kết thúc kỳ thi cuối kỳ cuối cùng.

Người đi họp phụ huynh thay Hạng Ngạn Minh là Quý Miên.

Quý Miên tạm thời vẫn chưa đến công ty nhà họ Hạng làm việc. Ở nhà có việc gì, Hạng Ngạn Minh đều đẩy cả cho anh. Lần này họp phụ huynh 11 lên 12 cũng bảo anh đi dự giúp.

Học sinh đều đang đứng hết ngoài hành lang, chờ phụ huynh tới rồi dẫn vào lớp ngồi xuống chỗ của mình.

Quý Miên thì quen thuộc với dãy phòng học của khối cấp Ba lắm rồi, mấy năm mới trở về đây làm Quý Miên không khỏi bồi hồi.

Từ xa trông thấy bóng người nổi bật đang dựa vào tường hành lang, Quý Miên đi tới: "Tiểu Dã."

Không biết Lạc Dã đang nghĩ gì mà thậm chí còn không thấy anh tới, mãi đến khi nghe thấy tiếng anh gọi mới giương mắt lên.

Kể từ lúc nghe bảo Quý Miên sẽ đến họp phụ huynh cho mình từ tối qua là hắn đã cứ mất hồn mất vía như thế rồi.

"Anh." Hắn đứng thẳng người lên, dẫn Quý Miên vào lớp.

Quý Miên không khỏi nhìn mấy lần.

Hình như tâm trạng của em trai mình khá tệ.

Thi không tốt à?

Chỗ của Lạc Dã ở hàng cuối cùng, sau khi dẫn anh tới chỗ ngồi, môi hắn vẫn mím chặt, không nói lời nào mà đi ra ngoài luôn.

Trên bàn có mấy tờ giấy được in sẵn phụ huynh, còn có một hai tờ cần ký tên.

Lạc Dã để sẵn cho anh một cây bút ở bên cạnh.

Quý Miên đợi một lúc, buổi họp phụ huynh bắt đầu.

Giáo viên chủ nhiệm nói vài lời động viên về việc lên lớp 12, sau đó là tổng kết kỳ thi học kỳ vừa rồi.

"Phiếu điểm được kẹp trong giấy, phụ huynh có thể xem qua..."

Tim Quý Miên đập thình thịch, không hiểu sao anh thấy hơi căng thẳng, còn nóng ruột hơn cả lúc xem điểm của chính mình.

Lật mấy tờ giấy, quả nhiên ở dưới cùng có kẹp một mảnh giấy rộng bằng ngón tay cái.

Tiếng Anh 148, Toán...

Quý Miên lần lượt xem qua, điểm thi của Lạc Dã ở hầu hết các môn đều cao khủng khiếp, chỉ riêng môn Ngữ Văn là trông khá bình thường với số điểm 102.

Cuối cùng là thứ hạng trong khối, phía dưới là một con số "3" được in đậm.

Khóe miệng Quý Miên hơi cong lên, lòng rất tự hào. Mỗi năm về nhà, anh đều nghe thấy Hạng Ngạn Minh khoe khoang thành tích học tập của Lạc Dã trên bàn ăn, thường xuyên đứng đầu khối.

Lần này đứng thứ ba khối chứng tỏ thành tích vẫn rất ổn định.

Duy trì trong top 10 khối ở một nơi tập trung nhiều học sinh ưu tú như trường trung học trực thuộc là một điều rất khó.

Nhất là giai đoạn học kỳ 2 lớp 11 và học kỳ 1 lớp 12 liên tục có những học sinh bất ngờ bứt phá vươn lên, Quý Miên nhớ nửa đầu năm lớp 12 của mình, mỗi lần thi là danh sách top 10 khối lại có sự thay đổi lớn.

Quý Miên cẩn thận gấp phiếu điểm lại, nhét vào túi áo.

Đây là niềm vinh dự của em trai, phải cất giữ mới được!

Buổi họp phụ huynh kết thúc, giáo viên chủ nhiệm còn gọi riêng Quý Miên lên nói chuyện, giọng điệu khá nghiêm túc, đại ý là nói điểm thi lần này của Lạc Dã hơi giảm sút so với những kỳ thi trước, giờ đang là giai đoạn then chốt nên muốn Quý Miên quan tâm nhiều hơn tới tình trạng học tập của em trai.

Gần như giống mấy năm trước, các thầy cô trong lớp đều kỳ vọng vào Lạc Dã, mong hắn có thể đạt được thứ hạng tốt trong kỳ thi đại học. Vì hắn cũng giống như anh trai mình, luôn đứng đầu khối, chưa rớt hạng lần nào.

"Về nhà em sẽ trao đổi thêm với em ấy. Em cảm ơn thầy." Quý Miên cười ứng phó, trên thực tế thì không quá để mấy lời này vào trong lòng, càng không có ý định đi hỏi Lạc Dã.

Điểm số dao động lên xuống là chuyện rất bình thường, ngoài số ít người có năng khiếu thiên bẩm ra thì làm gì có ai lần nào cũng đứng đầu kỳ thi cơ chứ?

Lạc Dã có thể giữ vững trong top 10 khối đã là học sinh ưu tú trong những học sinh ưu tú rồi.

Có động lực ở lớp 12 là chuyện tốt, nhưng anh không muốn gây áp lực quá lớn cho Lạc Dã.

Quý Miên cất phiếu điểm rồi ra khỏi phòng học, vẫy tay với Lạc Dã đang đợi ở bên ngoài. "Về thôi."

Trên đường, Lạc Dã đi bên cạnh anh còn im lặng hơn bình thường nhiều.

Quý Miên liên tục nhìn hắn.

... Có vẻ như tâm trạng rất tệ.

Dạo này ở nhà Lạc Dã cũng ít nói, nhưng nay lại ít nói hơn hẳn. Quý Miên tạm thời nghĩ không ra nguyên nhân.

Vì điểm thi? Quý Miên nhíu mày, anh lấy phiếu điểm trong túi ra, nhìn qua, xác nhận con số dưới thứ hạng trong khối đúng là "3".

Thứ hạng này rất cao rồi mà, cứ giữ vững như vậy thì gần như có thể vào tất cả các trường đại học trong nước rồi.

"... Anh à." Lạc Dã đột nhiên lên tiếng, con ngươi đen láy nhìn tờ phiếu điểm trong tay Quý Miên.

"Vứt cái đó đi."

Tay Quý Miên cứng đờ. "Vứt đi?"

"Vâng, em thi không tốt, anh vứt nó đi."

"..."

Thế này mà gọi là thi không tốt hả!?

Quý Miên mím môi, anh nhận ra Lạc Dã thực sự nghĩ rằng mình thi kém thật.

Anh rất tự hào về thành tích này, nhưng có vẻ Lạc Dã lại coi đó là nỗi xấu hổ.

Hạng 3 cơ mà, sao lại không tính là tốt chứ?

Có phải lúc mình không có nhà, gia đình đã vô tình tạo áp lực gì cho em ấy không?

Vừa hay đi ngang qua một thùng rác, Lạc Dã dừng bước lại, chờ anh ném tờ phiếu đi.

Quý Miên nắm chặt tờ phiếu trong tay, như thể anh sắp phải ném đi một tấm huy chương vàng vậy. 

Lạc Dã thì kiên quyết nhìn anh, chờ một lúc, hắn cầm lấy phiếu điểm của mình từ tay Quý Miên: "Lần sau em sẽ mang cái mới về."

Và sẽ là hạng nhất, giống như anh vậy.

Vừa mới mưa xong, không khí chiều hè oi bức đến mức làm người ta thở không nổi.

Toàn thân Lạc Dã đều nóng ran, bứt rứt.

Mớ bòng bong trong đầu chiếm cứ tâm trí hắn hồi lâu, giờ lại càng như thêm dầu vào lửa. Năm năm học tại trường trung học trực thuộc, lần đầu tiên Quý Miên đi họp phụ huynh cho hắn, vậy mà hắn lại dùng thành tích kém cỏi nhất của bản thân để đối mặt với anh.

Bài làm văn lạc đề nghiêm trọng, tối đa 50 điểm mà chỉ được có 20 điểm. Gần đây tình trạng học của hắn hơi có vấn đề, logic tư duy miễn cưỡng bình thường, đến phần đọc hiểu thì như xe tuột xích, cố chấp.

Quý Miên chậm rãi gật đầu: "... Ừm." Khuôn mặt không có quá nhiều biểu cảm, chỉ có mí mắt hơi trùng xuống, trông ỉu xìu.

Nhưng trong mắt Lạc Dã thì rõ là anh đang buồn lắm. Ném một tờ giấy hạng ba mỏng manh sao lại khiến anh ấy khó chịu như vậy?

Lạc Dã không thể nào làm như không thấy được.

Hắn im lặng một hồi, bàn tay cầm phiếu điểm chuẩn bị vứt đi lại hạ xuống, khẽ nói: "Trả lại cho anh này."

Quý Miên nói với vẻ thông cảm: "Nếu em muốn vứt thì cứ vứt đi."

Thái độ của hai người hoán đổi cho nhau.

Lạc Dã vẫn nhét tờ phiếu điểm đó vào lòng bàn tay Quý Miên, hắn thấy anh hơi ngước mắt lên nhìn mình, sau đó mới cẩn thận cất tờ giấy vào trong túi áo.

Lạc Dã cảm giác như thể chính mình cũng được Quý Miên cất vào trong túi áo vậy. Hắn thử tưởng tượng, nếu được như vậy thì tốt quá.

...

Trong kỳ nghỉ hè, cứ cách hai hôm Lạc Dã lại nói dối sang nhà bạn học nhóm, sau đó đeo cái cặp đầy sách với đề ôn luyện đi gặp bác sĩ đã hẹn trước.

Sau vài lần như vậy, Quý Miên thực sự không thể không để tâm đến được, cuối cùng có lần không nhịn được mà hỏi:

"Lại qua nhà bạn à?"

"Vâng."

"... Là bạn nam hay bạn nữ thế?"

Lạc Dã khựng lại, cảm thấy giọng điệu này nghe hơi quen quen. Giống như lúc hắn dò hỏi anh có bạn gái hay không vậy, trông như vô tình hỏi thôi nhưng thực ra lại là cố ý muốn tìm hiểu.

"Bạn nam."

Câu trả lời này chẳng khiến Quý Miên dễ chịu hơn là bao. Nhưng chưa được mấy bữa anh đã phải vào công ty nhà họ Hạng, bận rộn với công việc mà Hạng Ngạn Minh giao cho rồi nên cũng quên luôn chuyện nhỏ này.

Danh sách lang băm của Lạc Dã lại có thêm vài người nữa.

Câu trả lời họ đưa ra cho hắn không khác mấy so với chị bác sĩ đầu tiên, trong đó cũng có người hỏi hắn về vấn đề ham muốn tình dục tương tự, nhưng lần này, Lạc Dã im lặng hồi lâu rồi trả lời "Có".

Vị bác sĩ đó khuyên hắn nên xác định rõ xu hướng tính dục của mình, cho răng có thể do nhận thức mơ hồ về xu hướng đã dẫn đến việc nảy sinh như cảm xúc bồng bột, thậm chí là tình cảm tương tự yêu với người xung quanh.

Khi nghe đến từ "yêu", Lạc Dã sững sờ cả buổi.

Cũng may chỉ là "tương tự".

Xu hướng tính dục của hắn quả thực rất mơ hồ như bác sĩ đã nói. Chỉ có điều muốn xác định rõ thì hơi phiền phức.

Hắn chỉ nảy sinh xung động đó với mình Quý Miên, bắt đầu từ kỳ nghỉ hè năm ngoái.

Khoảng thời gian ấy Quý Miên mới về nhà, thỉnh thoảng anh lại giơ tay sờ mặt hắn, có lần còn sờ xuống cổ, vô tình gảy nhẹ yết hầu của hắn.

Ban đầu cũng thấy quai quái, nhưng sau khi tìm hiểu trên mạng thì thấy cũng có người nhận ra xu hướng tính dục của mình từ những người thân cận xung quanh, nên đối mặt một cách đúng đắn, tránh né một cách lý trí và đừng tự trách bản thân quá.

Lạc Dã nghe theo lời khuyên, không hề tự trách bản thân và coi đó là hiện tượng bình thường, cũng có "né tránh một cách lý trí", vẫn luôn kiềm chế bản thân không nghĩ tới nữa.

Sau khi nói xong lời khuyên đầu tiên, bác sĩ tiếp tục khuyên Lạc Dã nên kết bạn nhiều hơn, phân tán cảm xúc, tránh nảy sinh quá nhiều cảm xúc lệ thuộc vào anh trai, thử tạm thời giữ khoảng cách xem.

Thế là ông ta cũng bị Lạc Dã dán mác lang băm.

Ngay từ đầu hắn đã nói rõ ràng là không chủ động giữ khoảng cách được rồi. Nhưng không hiểu sao mấy vị bác sĩ kia cứ luôn bỏ qua điều này, bọn họ không biết việc giữ khoảng cách với Quý Miên khó khăn nhường nào mà cứ một mực bảo hắn giữ khoảng cách.

Họ nói như thể xa anh trai là việc dễ dàng lắm vậy.

Việc đó còn khó hơn đứng nhất khối nhiều.

...

Suốt một tuần Quý Miên không về nhà.

Lạc Chỉ Thư có về một chuyến giữa chừng nhưng cũng tất bật đi luôn.

Vào một buổi trưa mấy ngày sau đó, Lạc Dã nghe thấy căn phòng bên cạnh có tiếng động, còn tưởng Quý Miên đã về.

Gần đây hắn gặp bác sĩ hơi thường xuyên nên khá là nhạy cảm với những chuyện liên quan đến Quý Miên. Hắn ngồi ngẩn người trong phòng một lúc bèn ra ngoài xem thử.

Nhưng người trong phòng Quý Miên không phải là anh mà là bác Lâm.

Bác Lâm đang lục tìm thứ gì đó ở phía dưới giá sách của Quý Miên. Bình thường khi không có ai ở trong phòng, bác Lâm không tùy tiện đi vào.

"Bác Lâm?"

"Ôi, ồn đến cháu hả?" Bác Lâm đứng dậy, vội giải thích: "Là ông chủ bảo bác vào phòng của Tiểu Niệm tìm sách vở lớp 8 cho Tiểu Thần ôn tập. Lúc nữa ông chủ bảo người tới lấy đồ để gửi qua cho Tiểu Thần."

Chắc là ý của Lương Minh Huyên.

Quý Miên học giỏi, sách vở ghi chép cũng rất đầy đủ. Hạng Thần học lại hơi kém, mà Quý Miên lại không thể nào tới dạy nó Hạng Thần trực tiếp được, cho nên đống sách vở này sẽ có ích hơn.

"Bố cháu nói với anh cháu rồi ạ?"

"Ừ nói rồi, chính Tiểu Niệm bảo bác là sách lớp 8 xếp ở hàng cuối cùng của giá sách mà."

Lạc Dã tạm ngừng rồi nói: "Chỗ đó thấp quá, để cháu lấy cho."

Quả thực bác Lâm ngồi xổm xuống hơi khó chịu, nghe vậy, bác vừa nói cảm ơn vừa đứng lên.

Lạc Dã muốn giúp là thật, nhưng hắn cũng không muốn người khác động vào giá sách của Quý Miên.

Đó là đồ riêng của anh trai mà.

Hắn thường xuyên vào đây, Quý Miên cũng chẳng bao giờ để ý chuyện hắn vào nên chắc là không sao.

Đến cả vở của Quý Miên cũng phải trọn bộ, cùng màu như thể bị ocd, chồng vở cấp Hai xếp cùng nhau trông chẳng khác nào một bộ sách.

Chưa tìm được bao lâu Lạc Dã đã thấy tập sách giáo khoa lẫn vở ghi chép trong đống sách được xếp gọn ở dưới.

Sau đó nhìn lướt qua trên giá sách, không thấy còn gì nữa.

Giá sách chật ních nhưng sách giáo khoa vẫn thiếu mấy cuốn, Vật Lý, Hóa Học đều không có. "Vẫn còn thiếu mấy môn."

Quý Miên không bao giờ vứt sách, tuy không còn giữ bài kiểm tra hồi cấp Hai nhưng sách giáo khoa với vở ghi ghép thì vẫn còn giữ nguyên. Lạc Dã tìm một lượt từ trên xuống dưới mà vẫn không thấy mấy môn còn thiếu.

Bác Lâm chợt nhớ ra cái gì, mở miệng nói: "Lúc trước nhiều sách quá không xếp hết vào vào một chỗ được nên Tiểu Niệm chia thành giá sách, chắc để một cái bên phòng vẽ rồi."

Phòng vẽ...

"Bác xuống dưới lấy chìa khóa." Cứ cách mấy bữa là bác Lâm lại mở cửa phòng vẽ vào lau dọn, đây là việc đã được Quý Miên cho phép vì biết bác Lâm sẽ không đụng vào mấy cái tủ đó. Bác sợ sẽ làm lộn xộn đồ đạc trong đó.

Bình thường phòng vẽ đều được khóa cửa, nhưng Quý Miên cũng chưa từng nói là không ai được vào.

Ngoài bác Lâm ra thì chẳng ai chủ động bước vào phòng vẽ đầy mùi thuốc màu của anh cả.

Bác Lâm cầm chìa khóa lên, Lạc Dã suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bác bận gì cứ đi làm đi, để cháu vào tìm cho."

Bác Lâm tuổi đã cao, là một người truyền thống chất phác, Lạc Dã sợ bác vào phòng vẽ lỡ đâu trông thấy mấy bức vẽ mát mẻ kiểu phương Tây kia thì có khi bị sốc mất.

"Ừ." Bác Lâm đáp.

Bác không được đi học, vừa nãy trông thấy giá sách trong phòng ngủ của Quý Miên cũng chẳng biết bắt đầu tìm từ đâu. Thôi thì tốt nhất không vào cho vướng víu ra.

Trong phòng vẽ nhìn khá trống trải, ngay bên phải cửa kê mấy cái tủ cạnh nhau dùng để đựng dụng cụ và màu vẽ, còn có cả những bức tranh cũ của Quý Miên.

Kể từ lúc đến nhà họ Hạng, đây là lần thứ hai Lạc Dã vào đây.

Hắn kiểm tra mấy cái tủ to trước, trong tủ đầu tiên toàn là tranh của Quý Miên, Lạc Dã liếc qua bức trên cùng thì thoáng dừng lại.

Sau đó lại dời mắt đi, hắn mở cái tủ thứ hai ra thì thấy bên trong có hai chồng sách được xếp gọn gàng. Hắn ngồi xổm xuống, lật ra xem thì hầu hết toàn là sách cấp Hai.

Hắn lựa ra mấy quyển hữu dụng, xếp sách gọn lại rồi đóng cửa tủ vào.

Để sách lên trên tủ, Lạc Dã quay lại trước cái tủ đầu tiên, ngồi xổm xuống rồi cầm mấy tờ tranh trên cùng ra xem.

Lạc Dã không hiểu hội họa nhưng hắn cảm thấy anh trai vẽ rất đẹp.

Anh trai làm gì cũng rất giỏi. À trừ nấu ăn ra.

Hắn cong môi, trong đôi mắt đen ẩn dưới hàng mi dài hiện lên ý cười. Hắn để nó về chỗ cũ, rút ngẫu nhiên một tờ ra, sau đó lấy một cái bút kẹp vào giữa để đánh dấu chỗ, xem xong lại để vào chỗ cũ. Rồi lặp đi lặp lại rất nhiều lần như thế.

Đến một tờ bên dưới nào đó, Lạc Dã rút nó ra.

Vừa nhìn cả người đã cứng đờ.

Trong tranh là góc nghiêng của một khuôn mặt khá non nớt được phác họa bằng bút chì, lông mi dài rủ xuống, nét mặt bình tĩnh, mặc một cái áo cộc tay rộng rãi.

Rõ ràng là Lạc Dã của vài năm trước.

Nhìn đi nhìn lại, đúng là hắn rồi.

Môi Lạc Dã mím chặt, tai đỏ bừng.

Không ngờ anh trai lại vẽ mình.

Hắn bỗng nảy sinh xung động muốn lấy cả xấp tranh ra xem.

Biết đâu anh ấy không chỉ vẽ một bức...

Lạc Dã nhớ ra cái gì, bèn thử rút một tờ ngay bên dưới ra. 

Khóe miệng lập tức cong lên.

Quả nhiên người trong tranh vẫn là hắn. Cũng phải cảm ơn chứng ocd của Quý Miên đã để tất cả những bức vẽ liên quan đến Lạc Dã lại cùng một chỗ.

Lạc Dã dứt khoát rút luôn mấy chục tờ ở dưới ra.

Lật xem từng tờ một.

Được sắp xếp theo thời gian, càng xuống dưới, đường nét trên khuôn mặt càng sắc nét rõ ràng hơn. Hơn nữa...

Lạc Dã khựng lại. Da thịt lộ ra trên người cũng có vẻ nhiều hơn, hắn không nhớ mình mặc mấy bộ quần áo này lúc nào. Mà biểu cảm trên mặt cũng rất lạ lùng, trông có vẻ như đang đau đớn.

Trong tranh ẩn giấu ý vị mập mờ khó tả nào đó, khiến cho động tác lật những tờ tiếp theo của hắn dần chậm lại, mỗi bức tranh đều nhìn rất lâu.

Bả vai rùng một cái. Giống hệt cái cảm giác vào mùa Hè năm ngoái, khi ngón tay của Quý Miên gảy nhẹ yết hầu hắn, trước khi hắn kịp hiểu ra thì một xung động hỗn độn mông lung đã ập đến trước, nhịp tim cũng bắt đầu đập dồn dập vì bất an.

Lạc Dã lật luôn đến tờ cuối cùng.

Là tranh mới vẽ gần đây, chỉ có một tờ. Khác với nét vẽ ngập ngừng trước đó, nét vẽ trong bức tranh này trông dứt khoát hẳn ra, như thể người vẽ vừa mới vượt qua một rào cản tâm lý nào đó.

Bức tranh này đã tác động mạnh vào nhận thức được xây dựng bao năm qua của Lạc Dã, mắt hắn nhìn đăm đăm cả buổi.

"Tiểu Dã?" Bác Lâm gọi một tiếng ở bên ngoài: "Cháu tìm xong chưa? Người ta đến rồi..."

Lạc Dã cấp tốc cất kỹ tranh đi, ôm đống sách bên cạnh lên.

Bỗng nghĩ tới cái gì, hắn lại để chồng sách vừa ôm lên xuống đất, lật từng quyển xem bên trong có lẫn tờ giấy kỳ lạ nào không, hoặc có trang sách nào mà Quý Miên vô tình vẽ cái gì đó lên trên không.

Vừa kiểm tra vừa xoa cái tai đang nóng ran của mình.

Kiểm tra xong, xác nhận các trang đều rất sạch sẽ, hắn mới ôm chồng sách đi xuống.

Nhân viên chuyển phát nhanh mang theo một cái hộp đến, tốn năm phút đóng gói toàn bộ sách vở lại rồi ôm hộp đi mất.

Lúc này bác Lâm mới định lên tầng khóa cửa phòng vẽ rồi cất chìa khóa.

"Bác Lâm." Lạc Dã gọi giữ bác lại: "Tí nữa cháu để chìa khóa về chỗ cũ cho, bác bận gì thì cứ đi làm đi ạ."

Nghe vậy, bác Lâm gật đầu, ở lại tầng một để chuẩn bị bữa tối.

Lạc Dã giẫm từng bước lên cầu thang, bước chân chậm rãi nhưng vững vàng.

Hắn rút chìa khóa trên cửa ra nhét vào túi quần, tránh cho có người mở cửa vào.

Sau đó mở cửa đi vào, ngón trỏ ấn "cạch" một tiếng khóa trái cửa bên trong, động tác thong dong khó hiểu.

Hắn ngồi lại chỗ ban nãy, mở tủ, lấy mấy bức tranh vừa rồi cất vội chưa kịp xem hết ra để lên đùi, tiếp tục xem.

...

【Điểm si tình + 1,000. Người đóng góp: Lạc Dã.】
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.