Mùa Hè năm nay công ty nhà họ Hạng bận rộn hơn hẳn mọi khi, hai vợ chồng bận đến mức không về nhà nổi, mãi mới tranh thủ về ở được hai hôm vào tuần trước khi Quý Miên bay rồi lại phải đi luôn.
Hạng Ngạn Minh vô cùng trân trọng hai bữa tối ít ỏi này.
Bác Lâm làm một bàn đầy thức ăn, chính giữa là một nồi cháo hảo sản thanh đạm thơm ngon.
Bốn người trò chuyện việc nhà phiếm một hồi, đa phần là Hạng Ngạn Minh và Lạc Chỉ Thư hỏi, Quý Miên trả lời, còn Lạc Dã thì ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, không nói gì.
Hỏi xong chuyện học hành, Hạng Ngạn Minh hắng giọng, ra vẻ hóng hớt: "Ở trường có quen ai chưa?"
Quý Miên nhổm người đứng dậy định múc cháo cho mình, nhưng còn chưa đưa bát ra thì Lạc Dã đã cầm lấy, nói câu "Để em" rồi duỗi tay ra múc giúp anh.
Đôi vợ chồng liếc nhau, thấy được sự mừng rỡ trong mắt của nhau.
Còn về câu hỏi của Hạng Ngạn Minh, Quý Miên đang không tập trung lắm nên chỉ nghe hiểu nghĩa đen, bèn đáp: "Nhiều lắm ạ."
Mấy cặp mắt trên bàn ăn đồng loạt nhìn về phía anh. Lạc Dã đang đứng một mình một bên nên lúc nhìn sang cũng rõ ràng nhất, cả động tác múc cháo cũng dừng lại.
"?"
"Sao thế ạ?"
Hạng Ngạn Minh hỏi tiếp: "Nhiều là bao nhiêu?"
Quý Miên hơi khó hiểu: "Chắc mười mấy người."
Trả lời xong, anh lại nhìn Lạc Dã, chờ bát cháo của mình.
Biểu cảm của Lạc Dã rất kỳ lạ, hoang mang, còn xen lẫn vẻ hoang đường như nhận thức bị vỡ nát.
Hạng Ngạn Minh tỏ ý không tán thành: "Bọn trẻ các con giờ chỉ thích yêu đương chớp nhoáng, phải có trách nhiệm với tình cảm chứ."
"À..." Quý Miên giờ mới nghe ra: "Bố đang nói bạn gái ấy hả?"
"Chứ sao."
Quý Miên khựng lại, không biết nên nói thế nào. Bản thân anh chắc chắn là không rồi, nhưng trong cốt truyện thì nguyên chủ đã hẹn hò qua cả lố người bên nước ngoài.
Nhưng nếu nói dối là có, Hạng Ngạn Minh mà hỏi thêm thì kiểu gì cũng sẽ lộ tẩy.
Anh đành cười trừ: "Chuyện này bố đừng hỏi, chuyện riêng của con mà."
Hạng Ngạn Minh cười lắc đầu: "Còn giấu cả bố con nữa à?"
Quý Miên chuyển đề tài, quay sang nhìn Lạc Dã: "Cháo."
Nghe anh gọi một tiếng, Lạc Dã mới hoàn hồn, múc cho Quý Miên một bát cháo hải sản đầy ụ.
Gần như lát cá trong nồi đều vớt cho anh.
...
Hạng Ngạn Minh và Lạc Chỉ Thư về ở có hai đêm rồi lại đi.
Trong nhà chỉ còn lại hai anh em và bác Lâm.
Lạc Dã học trên tầng mấy tiếng, sức tập trung giảm sút nên quyết định từ giờ tới lúc trước khi ăn tối không học nữa.
Từ trên tầng đi xuống, TV trong phòng khách đang mở, nhưng người xem nó thì đã nhắm mắt, nằm ngủ say trên ghế sô pha rồi.
Hôm qua Quý Miên vẽ tranh trong phòng đến rất khuya nên buồn ngủ khủng khiếp. Ở dưới tầng xem TV, ôm cái gối mềm trong ngực là bắt đầu buồn ngủ, anh uể oải vốn chỉ nằm ngả ra ôm gối thôi, không ngờ nhoáng cái đã ngủ mất.
Lạc Dã không nỡ đánh thức anh.
Người nằm trên ghế sô pha vừa hay ngủ gần chỗ cửa gió điều hòa, ngủ lâu e là sẽ bị cảm. Nghĩ ngợi một lúc, cậu bước nhẹ qua, điều chỉnh hướng gió của điều hòa rồi lên tầng lấy cái chăn mỏng xuống đắp cho Quý Miên.
Có lẽ không ngờ mình sẽ ngủ thiếp đi ở đây nên chân Quý Miên vẫn còn xỏ dép lê, đôi chân dài duỗi thò ra khỏi ghế sô pha, phần bắp chân lơ lửng giữa không trung.
Trông tư thế ngủ không được thoải mái cho lắm, Lạc Dã muốn giúp anh chỉnh lại tư thế một tẹo, nhưng cuối cùng vẫn không dám động vào, sợ sẽ đánh thức anh.
Cậu ngồi xuống bên cạnh Quý Miên, xem TV để thư giãn. Nhưng tiếc là xuống không phải lúc, chưa xem được mấy phút thì đã tới giờ quảng cáo.
Điều khiển bị Quý Miên nắm chặt trong tay nên Lạc Dã không chuyển kênh được, thế là đành phải nhìn sang thứ khác để giết thời gian.
Lựa chọn đầu tiên chính là người anh trai lâu rồi không gặp.
Lạc Dã ngồi đối diện với chân của Quý Miên, vừa quay đầu sang là thấy ngay hai cái chân thẳng tắp kia. Phần da chỗ mắt cá chân với cổ chân trắng khác thường hẳn là do lâu ngày không tiếp xúc với nắng. Rõ ràng là mấy năm Quý Miên đi du học rất ít vận động, lúc thả lỏng còn thấy rõ phần thịt mềm mại chỗ bắp chân.
Lạc Dã nhìn chằm chằm vào cổ chân lộ ra ngoài của Quý Miên. Mảnh ghê.
Cổ chân cậu nhìn qua cũng có vẻ mảnh, nhưng khác hẳn với kiểu mảnh mai như Quý Miên, vả lại còn to hơn Quý Miên hai vòng.
Chân của Lạc Dã có gân gót chân dài, rất thích hợp để chạy. Mỗi tối cậu đều chạy cự li dài trong trường nên bắp chân không có tí mỡ thừa nào, hai bên đều là đường cong được tạo nên từ gân và cơ kéo dài cho tới mắt cá chân, là kiểu mảnh căng tràn sức mạnh.
Còn nhìn chân của Quý Miên thì thuần là khung xương mảnh khảnh, trông như kiểu bẻ một cái là gãy được vậy.
Lạc Dã bình tĩnh suy nghĩ, bảo sao người này lúc trước bế mình chạy khắp bệnh viện làm xong các mục kiểm tra, hai cái chân lại run lẩy bẩy như thế.
Cậu vẫn còn nhớ lời Hạng Ngạn Minh nói trên bàn ăn tối hôm trước.
Quý Miên không nói mình có bạn gái rồi hay chưa. Nhưng Lạc Dã cho rằng anh không có.
Thứ như bạn gái gán lên người Quý Miên quá hoang đường.
Tại sao lại hoang đường? Không nói ra được.
Lạc Dã lại suy nghĩ kỹ càng hơn, cậu giỏi đào sâu vấn đề, trầm tư thật lâu mới tìm ra kết luận từ trong tiềm thức của mình: Không xứng.
Cậu không nghĩ ra người như thế nào mới có thể xứng với Quý Miên.
... Chỉ cần đứng bên anh ấy là mọi vầng hào quang đều bị lu mờ.
Ít nhất trong mắt Lạc Dã là lu mờ.
Cậu không tưởng tượng nổi cảnh có một người đứng bên cạnh Quý Miên.
Thời gian quảng cáo trên TV đã qua từ lâu.
Lạc Dã vẫn cúi đầu nhìn cổ chân kia, cảm thấy khớp xương yếu ớt kia sao mà đẹp thế nhỉ.
Buổi tối cậu thường ở sân thể dục của trường, dù chưa bao giờ cố tình nhìn nhưng mấy bắp chân với cổ chân để lộ ra ngoài vào ngày hè ấy vẫn sẽ khó tránh khỏi mà lọt vào tầm mắt cậu trong khi chạy.
Trong số đó không thiếu những cái vừa đẹp vừa khỏe khoắn, nhưng lại không đẹp bằng cặp chân trước mắt cậu lúc này, nó tựa như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo dễ vỡ vậy.
Đang ngủ, một cái chân của Quý Miên đột nhiên cử động, cẳng chân duỗi thẳng như khẽ đạp vào kẻ nhìn trộm qua khoảng không.
Lạc Dã cũng cảm giác như thể bị người này đạp, cậu chớp mắt mấy cái rồi tự giác quay đi không nhìn nữa.
...
Ngày Quý Miên bay chỉ có mỗi mình Lạc Dã đi tiễn. Bố mẹ đi công tác không về kịp.
Vốn dĩ Quý Miên cũng không muốn Lạc Dã tiễn, nhưng người kia vẫn như lúc trước, im lặng xách vali của anh, đi cùng anh ra sân bay.
"Anh à, anh có định học cao học không?"
"Chắc là không."
"Năm sau tốt nghiệp, anh có định ở lại nước ngoài không?"
"Cũng không, về nhà thôi. Bố bảo anh học cách quản lý công ty." Quý Miên nói.
Anh đang hơi đau đầu vì chuyện này.
Lạc Dã bước tiếp về phía trước, nghĩ thầm: Vậy sang năm anh ấy không phải đi nữa rồi.
Sau khi làm thủ tục check-in cho Quý Miên xong, cậu không thể vào trong được nữa nên việc duy nhất có thể làm là tạm biệt anh.
"Em về học đi, anh đi đây." Quý Miên nói với cậu.
Lạc Dã "vâng" một tiếng nhưng mãi vẫn không đi, cứ đứng im lặng chờ mà không biết đang chờ cái gì.
Quý Miên khó hiểu nhìn cậu.
Còn Lạc Dã thì bắt đầu hơi sốt ruột.
Cuối cùng cậu không đợi nữa, nhìn thoáng qua má trái của Quý Miên rồi rất quyết đoán mà tiến lên phía trước, cúi người hôn má Quý Miên.
Chóp mũi cọ vào gò má mềm mại, cậu ngửi thấy mùi hương trên người Quý Miên, hẳn là mùi của loại kem dưỡng da nào đó, hơi khác với mùi ở cổ, nhưng đều hơi khiến người ta nghiện.
Chẳng biết nghĩ thế nào mà sau khi hôn tạm biệt xong rồi đứng thẳng lên tách ra, Lạc Dã phát hiện mình không muốn kết thúc nhanh quá, thế là lại cúi đầu ôm cổ Quý Miên, bờ môi cọ lên làn da mịn màng của anh.
Nụ hôn thứ hai, ý vị dường như đã thay đổi.
Từ đầu đến cuối Lạc Dã vẫn luôn nhìn chăm chú vào mắt Quý Miên, mọi thay đổi trong biểu cảm của người kia đều được cậu thu vào đáy mắt.
Thấy rõ sự kinh ngạc trong đó, lòng cậu chợt dâng lên một cảm giác bất mãn khó tả: Lúc Hạng Thần hôn anh ấy, anh ấy đâu có biểu cảm này.
Nhưng Lạc Dã lại nhớ ra, hai năm nay lúc Hạng Thần rời khỏi nhà họ Hạng hình như Quý Miên không còn hôn người kia nữa.
Chẳng biết tại sao...
Mãi Lạc Dã mới tách ra, cậu đứng thẳng người lên, đoạn nói: "Tạm biệt anh."
Chân Quý Miên không nhúc nhích, trong thoáng chốc còn không biết nên nhìn vào đâu.
Rặng mây hồng leo dần lên má, chẳng mấy chốc mà mặt Quý Miên đã đỏ bừng.
Trong sân bay có mấy người chú ý tới bọn họ, nhìn qua với ánh mắt tò mò.
Môi Quý Miên mấp máy, lúng túng thốt ra một tiếng "ừm" rồi đi như chạy trốn.
Lạc Dã đứng tại chỗ, nhìn theo bóng anh rời đi.
Phản ứng của Quý Miên khiến cậu chẳng hiểu ra sao cả.
Cứ là lạ ở chỗ nào?
...
Những năm ở nước ngoài, không Tết nào Quý Miên về nhà cả, vì trường anh chỉ có kỳ nghỉ dưới ba tuần, hơn nữa thời gian còn không trùng với Tết Nguyên Đán trong nước, lúc trong nước ăn Tết thì Quý Miên còn đang bận rộn với việc học ở trường.
Tết năm nay, Hạng Thần tới thăm Hạng Ngạn Minh. Lạc Dã mở cửa cho nó.
"Anh Lạc." Hạng Thần cười tươi rói.
Qua Tết là Hạng Thần mười bốn tuổi rồi, cũng đang cao dần lên, nhưng không cao vọt lên làm người ta giật mình như Lạc Dã.
Tuy không có Quý Miên ở đây nhưng quan hệ của hai người vẫn rất tốt, lâu không gặp cũng không hề thấy xa lạ.
Chào hỏi Hạng Ngạn Minh xong, Hạng Thần lập tức tới tìm Lạc Dã.
Hạng Thần có vài nét tương tự Quý Miên, cả hai đều giống mẹ, chỉ là hồi nhỏ Hạng Thần được Quý Miên nuôi, sau khi lớn lên tính tình rất hoạt bát đáng yêu, cũng hay cười, qua vài năm nữa sẽ là một thiếu niên to cao đầy sức sống, khí chất khác hẳn anh trai.
Hạng Thần chỉ ở lại nửa ngày, vốn định ở tới xế chiều mới đi nhưng xui cái là hôm nay tuyết rơi, tài xế sợ tối đến đường trơn trượt nên đành phải cố gắng về trong lúc trời còn sáng.
Hai thiếu niên tầm tuổi nhau, lúc ở cùng nhau trò chuyện với nhau lại toàn xoay quanh Quý Miên.
Sắc trời ban chiều dần tối, Hạng Thần biết mình phải về rồi.
Lạc Dã tiễn Hạng Thần ra cửa.
Xe của tài xế đậu bên dưới, mới nửa ngày bánh xe đã bị tuyết vùi lấp mấy centimet.
"Tạm biệt anh Lạc." Hạng Thần vẫy tay với Lạc Dã.
Một cách chia tay rất bình thường.
Lạc Dã bỗng không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Hai năm nay..."
Hạng Thần đang chuẩn bị mở cửa xe thì dừng lại, quay đầu hỏi: "Dạ?"
"Lúc anh ấy về, hình như em không còn hôn tạm biệt anh ấy nữa thì phải."
Hạng Thần không ngờ Lạc Dã lại hỏi cái này, mặt lập tức đỏ bừng, ấp úng nói: "Đó là vì..."
Lạc Dã tiếp lời: "Không muốn?"
Hạng Thần rất ngượng ngùng: "Không phải là không muốn..."
Nói xong câu này, mặt nó còn đỏ hơn: "Nhưng mà em, em đã lớn thế này rồi, hôn má anh trai thì kỳ cục lắm."
Dù gì cũng đã lớn rồi, nhận thức về mối quan hệ thân thiết hiển nhiên khác với lúc nhỏ. Quý Miên rõ ràng cũng ý thức được điểm này, khi nhận ra Hạng Thần không giống như khi còn bé, mỗi lần gặp mình là lại hôn chụt vào má nữa thì lập tức hiểu được nhóc con đã lớn rồi, cho nên hai năm nay lúc chia tay anh cũng không chủ động làm vậy nữa.
Kỳ lạ...
Lạc Dã trông thấy cái bóng của mình trong cửa sổ xe, cao hơn Hạng Thần cả cái đầu.
Hạng Thần mới mười bốn tuổi còn cảm thấy hành vi này kỳ lạ. Vẻ mặt Quý Miên bộc lộ ra lúc bị mình hôn có lẽ cũng là vì chuyện này nhỉ.
Nhưng tại sao mình lại không nghĩ vậy?
"Mà lại, lớn rồi ai lại muốn hôn anh trai mình chứ..." Hạng Thần lẩm bẩm một câu.
Đương nhiên là nó rất yêu anh trai, so với hồi bé chẳng giảm đi tẹo nào. Chỉ là lớn rồi sẽ không còn thân mật khăng khít như khi còn bé nữa.
Trên đời này cũng chẳng có cặp anh em nào lớn rồi mà còn suốt ngày ôm ấp nhau hết.
Hạng Thần dè dặt hỏi: "Anh Lạc, anh em buồn vì chuyện này hả?"
"Không phải đâu, anh hỏi bừa thôi."
Hạng Thần lập tức thở phào nhẹ nhõm. "Ồ. Vậy thì tốt rồi."
Hạng Thần lên xe đi rồi.
Tiễn Hạng Thần xong, Lạc Dã đứng bên dưới, giẫm lên nền tuyết trắng xóa.
Sau khi cao lớn hơn, cộng thêm vận động hàng ngày ở trường nên hai năm qua thể chất của cậu cũng tốt lên rõ rệt, mùa đông mặc hai cái áo mỏng đứng ngoài trời cũng không thấy lạnh.
Cậu cúi đầu nhìn đôi giày giẫm trên tuyết, hơi lạnh chui vào trong theo ống quần nhưng lại không hề xâm nhập vào cơ thể được chút nào.
Lạc Dã chợt nhớ ra Quý Miên từng kéo ống quần cho cậu ở chỗ này, cả đôi tay lạnh buốt khi chạm vào cổ chân lẫn bắp chân cậu nữa.
Toàn thân cậu nóng ran, nghĩ tới đôi tay ấy lại bất chợt rùng mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]