Đầu tháng 6, Quý Miên tham gia lễ tốt nghiệp xong thì về nước luôn.
Đang ngày làm việc nên mọi người trong nhà đều rất bận rộn. Hành lý của Quý Miên đã gửi về nhà trước nên lần này về không cần xách theo vali, tự bắt taxi về nhà là được.
Bác Lâm nghỉ phép về quê rồi. Trong nhà chẳng có một ai khiến căn nhà rộng lớn trông hiu quạnh khó tả.
Quý Miên nghĩ tới Lạc Dã. Bác Lâm không có nhà nên chắc Lạc Dã ăn luôn ở căng tin trường rồi.
Điện thoại trong túi rung lên một cái, anh lấy ra xem, là tin nhắn của Hạng Ngạn Minh gửi đến.
【Bố】: Tới nhà chưa?
【Hạng Niệm】: Con vừa tới nơi.
【Bố】: Ừ, tắm rửa rồi nghỉ ngơi một lúc đi, nay bác Lâm nghỉ phép về quê, con ra ngoài ăn tối nhé.
Quý Miên vừa đọc xong tin nhắn thì nhận được thông báo từ tài khoản ngân hàng.
Mở ra xem, anh lập tức im lặng
Ăn gì mà tận sáu chữ số?
【Bố】: Tiện thể dẫn em trai con đi luôn.
Quý Miên trả lời "Vâng".
Giờ vẫn còn sớm, Quý Miên để túi xuống ngồi nghỉ một lúc, sau đó rời khỏi nhà trước giờ tan học của trường trực thuộc 20 phút.
...
Trong lớp thực nghiệm duy nhất của khối Mười Một đang học tiết cuối cùng.
Thầy dạy Vật Lý ngoài năm mươi tuổi, là một người rất nghiêm khắc, tuy hơi cổ hủ nhưng là giáo viên cấp tỉnh nên trình độ giảng dạy cực kỳ xuất sắc.
Ông hăng say múa bút trên bảng đen, chữa mấy câu khó trong bài thi tháng, học sinh ngồi bên dưới chăm chú lắng nghe.
Hàng cuối cùng, một thiếu niên tuấn tú đang cúi đầu làm bài trông cực kỳ nổi bật giữa những cái đầu đang ngẩng lên.
Thầy vừa giảng xong, quay đầu lại thì thấy Lạc Dã ngồi hàng cuối đang không chú ý nghe giảng.
Ông nhíu mày, để cái bút phấn trong tay xuống, nhân lúc học sinh bên dưới đang ghi chép bài thì cất lời dạy bảo: "Các em, đừng thấy mình làm bài đúng rồi là không cần nghe giảng nữa... Nghe một lần cũng tương đương với việc củng cố lại tri thức một lần."
Đầu của thiếu niên ngồi hàng cuối vẫn không nhúc nhích tí nào, như thể không nghe thấy thầy đang nhắc tới mình.
Thầy giáo hắng giọng mấy tiếng rồi nói tiếp: "Lúc trước tôi từng dạy một em, lần nào em ấy cũng đứng nhất nhưng trong giờ học không bao giờ..."
Người ngồi hàng cuối bỗng dừng bút, thậm chí còn ngẩng đầu lên nghe rất chăm chú.
Thầy giáo nở nụ cười vui mừng. Song khi ông kết thúc phần nói chuyện phiếm rồi bắt đầu giảng bài thì Lạc Dã lại cúi đầu xuống.
"..."
Chuông tan học vang lên trong sự nản lòng của thầy Vật Lý.
Khổng Vũ Trăn ngồi ở hàng giữa lớp, cất xong tập đề Vật lý thì ngoái đầu nhìn về phía cuối lớp.
Nghĩ tới việc bạn mình đã năm lần bảy lượt nhờ mình dò hỏi giúp mẫu người yêu lý tưởng của Lạc Dã, cô nàng không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ.
Cô đã khuyên người kia là không có cơ hội theo đuổi Lạc Dã đâu.
Cô đã quen biết Lạc Dã năm năm rồi, trong đầu cậu ta chẳng có tí khái niệm gì về yêu đương hết!
Khổng Vũ Trăn học chung ba năm cấp Hai với Lạc Dã. Hồi mới lên cấp Ba, ban đầu hai người khác lớp cơ, nhưng do thành tích học tập tốt nên sau khi kết thúc học kỳ một, cả hai được chuyển từ lớp cũ sang lớp thực nghiệm, nơi tập trung các học sinh xuất sắc.
Nhớ tới lời nhờ vả tha thiết của bạn thân, cuối cùng Khổng Vũ Trăn vẫn đứng dậy, đi xuống chỗ Lạc Dã sau khi các bạn trong lớp lần lượt ra về.
Lạc Dã đang đối chiếu đáp án một bài trong sách Vật Lý.
Khổng Vũ Trăn nhìn hắn.
Ngay từ cấp Hai, Lạc Dã đã thể hiện mình là một người rất khép kín, không hòa đồng với tập thể rồi. Hồi đó còn có Hồ Lập với một nhóm bạn học chung từ tiểu học lên cùng nên trong lớp chưa rõ lắm. Lên cấp Ba rồi, đặc điểm này mới lộ rõ.
Chẳng qua có vầng hào quang đứng nhất khối nên thái độ của các bạn trong lớp với hắn chủ yếu vẫn là ngưỡng mộ và sùng bái.
Bình thường ở lớp Lạc Dã rất ít nói, Khổng Vũ Trăn là một trong số ít người mà hắn chủ động đáp lời.
Vì điểm này nên các bạn hay chơi với cô thường lén gán ghép cô với Lạc Dã, cô phải phản bác nhiều lần lắm bọn họ mới dần thôi.
Đối chiếu đáp án xong, Lạc Dã thong dong khép sách lại.
"Lạc Dã." Lúc này Khổng Vũ Trăn mới lên tiếng gọi hắn.
Thấy đối phương quay sang nhìn mình, cô mở miệng: "Chuyện là..."
Thốt ra được hai chữ thì im bặt.
Hỏi thế nào bây giờ...
Cô khẽ cắn môi, dứt khoát hỏi thẳng luôn: "Cậu thích con gái kiểu gì vậy? Đừng hiểu lầm, tớ hỏi giúp người khác thôi!"
Cô nàng biết rõ không dưng hỏi loại vấn đề này sẽ hơi đường đột. Nhưng nghĩ lại, có khi Lạc Dã chẳng thèm quan tâm đến lý do đâu, nói quanh co lòng vòng còn mất thời gian hơn.
Lạc Dã khó hiểu, trả lời: "Không có kiểu gì cả."
Nói xong, hắn nhét điện thoại vào ngăn bàn, chuẩn bị xuống dưới sân chạy bộ.
"Chắc cũng phải có một hình mẫu gì chứ?" Khổng Vũ Trăn chắp tay nói: "Cậu nói bừa mấy điểm cũng được, xin cậu đấy! Chỉ mất 30 giây thôi!"
Bạn của cô nằm trong top 100 của khối, cũng coi như học khá giỏi, mặt mũi cũng xinh xắn.
"Còn về tính cách thì sao? Dịu dàng hay hoạt bát?"
"Dịu dàng."
Thế thì xong rồi, bạn cô chẳng những hoạt bát mà còn hài hước nữa, chẳng có tí gì liên quan đến dịu dàng cả. Khổng Vũ Trăn ngẫm nghĩ, quyết định chưa nói tin dữ này cho bạn ấy vội.
Khổng Vũ Trăn nắm trong tay tin tình báo độc quyền mới thu thập được, lòng thở phào nhẹ nhõm.
Bình tĩnh mà nghĩ thì cô cũng cảm thấy thái độ của Lạc Dã với mình có vẻ ôn hòa hơn người khác chút xíu. Nếu đổi thành người khác mà hỏi câu như vậy á, e là sau câu "Không có kiểu gì cả" đầu tiên đã kết thúc luôn rồi.
Nhưng quen Lạc Dã năm năm nên cô hiểu rất rõ, thái độ khá đặc biệt này hoàn toàn không liên quan gì với mập mờ cả.
Chẳng lẽ chỉ vì quen lâu rồi nên mới thế?
Gạt suy nghĩ sang một bên, Khổng Vũ Trăn nhắn tin cho bạn mình, sau đó bắt đầu nghĩ xem tối nay ở lại lớp tự học hay về nhà luôn.
Học trên lớp thì hiệu quả sẽ cao hơn một tẹo... Nhưng mà muốn về nhà ăn dưa hấu ghê ý.
Đắn đo một hồi, cuối cùng Khổng Vũ Trăn quyết định đeo cặp về nhà.
...
Quý Miên sợ mình gọi điện tới sẽ ảnh hưởng đến việc học của Lạc Dã nên cố ý chờ chuông tan học một lúc, đến khi bắt đầu có học sinh ra về mới bấm số gọi.
Một phút trôi qua, không ai nghe máy.
Quý Miên đợi thêm một lúc rồi gọi thêm cuộc nữa, vẫn không ai nghe máy.
Anh đành nhắn tin qua.
Nhìn hai cuộc gọi không kết nối được, anh nghĩ thầm: Chẳng lẽ em trai mình học xong cái là đến thẳng căng tin không mang điện thoại?
Một nam sinh vừa đi ra khỏi cổng trường vô tình liếc về hướng Quý Miên.
Quý Miên đang nghĩ ngợi thì thình lình nghe thấy một tiếng gọi kinh thiên động địa:
"—— Đại ca!!"
Thậm chí anh còn không nghĩ tiếng này là gọi mình mà chỉ hơi giật mình thôi, mãi đến khi nam sinh cao to kia bước tới trước mặt anh.
Hồ Lập đeo cặp nhìn Quý Miên, vẻ mặt hớn hở cực kỳ: "Đại ca!"
Quý Miên nhìn một lúc mới nhận ra cậu ta là ai. "Em là bạn cùng lớp với Tiểu Dã phải không?"
"Là em!!" Hồ Lập càng hân hoan: "Đại ca còn nhớ em hả!"
Quý Miên mỉm cười.
Muốn quên cũng khó.
"Anh đợi anh Lạc hả?"
"Ừ, nó chưa ra à?"
Hồ Lập lắc đầu, tiếc là không giúp được gì cho đại ca: "Em không biết, bọn em không học cùng lớp với nhau nữa."
Trả lời xong, vẻ mặt cậu ta chuyển sang phấn khích, trong bụng có cả đống câu muốn hỏi Quý Miên.
Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo mềm mại vang lên bên cạnh hai người, ngữ điệu còn mang theo sự thăm dò không chắc chắn: "Anh, anh Hạng Niệm?"
Quý Miên quay đầu lại, là một cô bé trông rất xinh xắn hiền lành, có điều anh không có tí ấn tượng gì với khuôn mặt của cô bé cả.
Anh nhớ lại hồi lâu, thực sự là không nhớ nổi mới do dự hỏi: "... Em biết anh à?"
Mắt Khổng Vũ Trăn đầy vẻ kích động: "Em là Khổng Vũ Trăn, là bạn của Lạc Dã ạ!"
Quý Miên chưa từng nghe cái tên này, nhưng nghe là bạn học với em trai mình, vẻ mặt anh càng ôn hòa hơn. "Chào em nhé."
Nhưng mà, bạn học của Lạc Dã, sao ai cũng biết anh nhỉ?
"Anh đợi Lạc Dã ạ?"
"Ừ, em học cùng lớp với nó à?"
"Vâng!"
"Nó vẫn đang ở trên lớp tự học à? Anh gọi điện mà không thấy ai nghe máy."
"Ui, giờ này chắc Lạc Dã đang chạy bộ ở sân thể dục ấy anh, nên chắc không mang theo điện thoại."
Chạy bộ? Quý Miên ngẩn ra.
Chạy bộ à...
Anh chợt liên tưởng đến Tạ Hành nên trong chốc lát không tiếp lời.
Kỳ thực Đoàn Chước cũng hay chạy bộ buổi sáng, chỉ là tần suất không cao lắm, hồi Quý Miên học cấp Ba từng gặp vài lần. Dù sao thì làm cả ngày ở tiệm điêu khắc gỗ đã đủ mệt rồi.
Trong trí nhớ của anh thì hình như Lục Khả không chạy bộ ngoài trời, nhưng mà nhà họ Lục có phòng gym riêng, nên bình thường sau khi tan làm, Lục Khả mang cơm đến bệnh viện cho anh rồi sẽ về tập ở nhà.
Chẳng qua không rõ là có chạy bộ hay không.
Quý Miên trầm ngâm nhưng không dám chắc chắn. "Ừ không sao, vậy anh đứng đây đợi vậy."
Hồ Lập nhiệt tình giơ tay: "Đại ca, để em ra sân gọi cậu ấy giúp anh nhé."
Khổng Vũ Trăn không kém cạnh: "Em cũng đi gọi!"
Quý Miên quả thực bị cái sự nhiệt tình này làm cho hơi hãi: "Không cần đâu, anh đứng đây chờ nó là được rồi."
Hai người đều dừng bước, nhìn chằm chằm vào Quý Miên, mắt sáng lấp lánh.
Quý Miên: "..."
"Hai em... nếu bận thì về trước đi."
"—— Không bận đâu ạ!"
"—— Không bận đâu ạ!!"
Hai tiếng đồng thanh rõ to.
"..."
Thấy bọn họ quả thực không vội về thật, Quý Miên đành phải trò chuyện thêm với hai em khóa dưới mấy câu.
Cả hai mãi không về, cứ đứng ở cổng trường nói chuyện với anh. Ba người tán gẫu thì hầu như là hai người họ hỏi, hỏi Quý Miên về kinh nghiệm học tập này, rồi trường đại học, chuyên ngành, giáo viên, đủ thứ chuyện linh tinh.
Gần một tiếng sau, Quý Miên bắt đầu thấy tê hết cả da đầu rồi, đoạn nghĩ nếu Lạc Dã không tới nữa thì chắc toàn bộ kinh nghiệm sống 22 năm qua của anh sắp bị hai đứa nhóc này bóc sạch rồi.
Điện thoại trong túi cuối cùng cũng reo lên.
Anh nhanh nhẹn lấy ra xem, là Lạc Dã gọi tới. Quý Miên lập tức bắt máy.
Giọng ở đầu dây bên kia hơi thở dốc, có vẻ như vừa chạy bộ xong về lớp.
"Anh?"
Số lần hai anh em gọi điện cho nhau trong một năm đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa đa phần toàn là vì tình huống đặc biệt nên mới bắt buộc phải gọi cho nhau.
Quý Miên nói ngắn gọn: "Anh đang ở cổng Đông trường em."
Đầu dây bên kia thoáng im lặng, không hỏi Quý Miên về từ khi nào mà chỉ nói một câu "Em đến ngay đây", có điều lại không tắt máy luôn.
Quý Miên chỉ nghe thấy một loạt tiếng sột soạt khe khẽ.
Chưa tới hai phút, Lạc Dã đeo cặp xuất hiện ở cổng trường. Hắn chạy một mạch tới đây, mái tóc đen tốc ngược ra sau, lộ rõ cả khuôn mặt.
Quý Miên vô thức so sánh Lạc Dã trước mắt với Lạc Dã năm ngoái, vẫn có sự thay đổi. Lại cao thêm chút rồi, thậm chí còn cao hơn cả Hồ Lập, đôi mắt dường như cũng sâu lắng hơn năm ngoái.
Chờ Lạc Dã tới gần, anh lại bày ra hình tượng người anh trai xa cách: "Bố bảo anh dẫn em đi ăn."
Giọng điệu không ngạo mạn như mấy năm trước mà chỉ hơi lạnh nhạt. Dẫu sao hai anh em cũng chưa từng thân thiết với nhau trong lời nói, cho dù hai năm qua quan hệ cả hai đã dịu đi rất nhiều.
"Vâng." Hơi thở Lạc Dã vẫn chưa ổn định: "Em không biết... hôm nay anh về."
Còn xin lỗi rất chân thành: "Em xin lỗi."
Làm Quý Miên không biết nên tiếp lời thế nào.
Lạc Dã cúi đầu nhìn vẻ mặt Quý Miên, tuy không tìm thấy dấu hiệu không thoải mái trong đó nhưng vẫn không thể xoa dịu cảm xúc của Lạc Dã lúc này.
Cổ chân mảnh khảnh nấp trong ống quần của Quý Miên cứ lấp ló trước mắt hắn.
Anh ấy đợi bao lâu rồi?
Cuộc gọi nhỡ muộn nhất của Quý Miên là 57 phút trước.
Ít nhất đã đợi ở đây một tiếng rồi.
Khóe miệng Lạc Dã mím căng ra: "Em xin lỗi."
"..."
"Không sao. Có hai bạn của em đứng nói chuyện cùng khá lâu nên anh chờ không thấy chán lắm."
Lạc Dã quay đầu nhìn hai người kia, trên mặt vẫn còn mồ hôi đang nhỏ giọt, hắn hơi cúi đầu nói: "Cảm ơn hai cậu."
Hồ Lập: "..." Vãi!
Khổng Vũ Trăn: "..." Vãi!
Không phải là họ chưa từng nghe Lạc Dã nói cảm ơn, nhưng đây là lần đầu tiên cả hai thấy hắn "hạ mình" tới vậy đó.
Cảm giác lạnh lùng khó dây vào quanh người Lạc Dã mọi khi đột nhiên biến mất, khiến người ta có ảo giác rằng chỉ cần giơ tay lên là có thể ấn đầu hắn được ấy, cực kỳ dễ bắt nạt.
Sự thay đổi này đều vì người thanh niên bên cạnh.
Vì Quý Miên...
Trong đầu Khổng Vũ Trăn chợt có một suy đoán có thể gọi là hoang đường: Có khi nào vì lúc trước cô từng nói thần tượng của mình là anh trai cậu ấy nên Lạc Dã mới tỏ ra dễ nói chuyện với cô không nhỉ!?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]