Chương trước
Chương sau
“Dược hiệu đặc biệt? Là cái chai xanh xanh này à?”

“Vâng.”

Thảo nào lại thấy cái lọ này lạ như vậy hoá ra là cho người cá. Mọi thứ đều xong xuôi hết rồi mình cũng nên đi thôi.

Vừa mới đứng dậy con cá kia đã giữ lấy tay tôi. Vẻ mặt của hắn trông rất kỳ lạ, tựa như một đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi vậy.

“Đừng…đi.”

Tôi vừa nghe nhầm sao? Con cá này vậy mà kêu tôi đừng đi?

Tên tiến sĩ liền đến chạy đến trêu chọc tôi còn huých vào vai tôi một cái.

“Wow, vị đại tá của chúng ta được người cá này quý ghê.”

Tôi đẩy cậu ta ra xa, quý cái bíp gì chứ?! Có ai lại muốn giết người mình quý hay không. Tôi liếc nhìn xuống hắn ta, rốt cuộc thì tên này đang mưu tính chuyện gì đây.

“Có chuyện gì ở đây vậy?”

Đại tướng Vĩ Kỷ bỗng xuất hiện, theo sau hắn ta là cùng với một số quân lính và Yến Phong. Xem ra chuyện vừa nãy đã đến tai ngài ấy.

Dù biết rằng mọi chuyện ở kiếp trước đã qua nhưng mỗi khi nhìn thấy hắn là ký ức tồi tệ đó lại ùa về. Đặc biệt là lần Yến Phong đánh dấu tôi.

Nghĩ đến đây cả cơ thể tôi cứng lại, phần tuyến thể bắt đầu rạo rực nóng lên. Yến Phong chỉ mới cách tôi có hai mét mà tôi đã có phản ứng bài xích với hắn. Hắn càng tiến tới gần, tôi lại càng lùi về phía sau

Cái câu nói của người kia lại vang lên “không được chống đối hắn”.

Điều này khiến tôi lập tức bị mất tập trung. Không để ý tới chiếc đuôi cá phía sau, tôi đang muốn lùi lại thì liền vấp phải nó.

Cả cơ thể tôi bị đổ nhào về phía tên người cá. Người cá có tính chiếm hữu lãnh địa rất cao, họ không cho phép bất cứ ai lại gần họ. Đặc biệt là lúc bị thương, họ càng hung tợn hơn bình thường.

Thay vì cái tiếp đất đau đớn hay một cái quẫy đuôi của con cá chết tiệt kia, tôi lại được hắn ôm lấy.

“Cậu…”

“Không sao chứ?”

Tuy rằng sắc mặt hắn thờ ơ vô cảm, nhưng lại hỏi tôi bằng một giọng điệu nhẹ nhàng. Trong đôi mắt xanh thẳm như đại dương của hắn cũng không hề có ý đồ xấu.

“Tôi không sao.”

Nhìn kĩ lại thì tên này trông cũng đẹp thật. Làn da trắng buốt cùng đôi mắt xanh lam trong troẻ, ngũ quan sắc xảo làm tăng thêm khí chất của hắn hơn. Không hổ là hậu cung của tên Yến Phong kia.

Giọng nói của Yến Phong bỗng vang lên khiến tôi giật mình.

“Hứa Thần, mau lại đây. Cậu không thể tuỳ tiện lại gần người cá như thế. Rất nguy hiểm.”

Tôi quay đầu lại mặt đối mặt với Yến Phong, vẻ mặt giả tạo của hắn khiến tôi ghê tởm. Nguy hiểm? Ít ra thì ở với con cá này còn đỡ phải thót tim hơn là ở với Yến Phong.

Bỗng cánh tay đang ôm tôi của con cá kia dùng lực mạnh hơn. Hắn kéo sát tôi lại gần về phía hắn, chiếc đuôi bị thương nặng ngoe nguẩy khắp không trung doạ cho mấy người đứng xung quanh phải lùi về phía sau.

Vẻ mặt của hắn bỗng trở nên hung tợn, ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người của hắn nhìn thẳng về phía Yến Phong.

Cái gì thế này? Tên này tự nhiên bị làm sao thế? Mọi người xung quanh sẽ bị hắn làm cho bị thương mất.

“Này!! Cậu bình tĩnh lại đi, bọn họ không phải người xấu đâu. Mau dừng lại!!!”

Trong lúc tôi đang an ủi cái con cá khùng điên này thì cái tên thần kinh Yến Phong lại nổ súng.

Cũng may là nó chỉ sượt qua tay của con cá này một tí chứ không là toang rồi.

“Grừ.”

Vừa thở phào một hơi thì cái con cá này lại hung hăng hơn còn muốn tiến đến tấn công Yến Phong.

“Này dừng lại mau.”

Tôi quả thật không thích Yến Phong, thậm chí là còn muốn hắn chết. Thấy hắn bị vợ tương lai đánh như này cũng hả dạ lắm nhưng mà chuyện sẽ vui hơn nếu ở đây không có người.

Bộ hai tên này không biết nghĩ cho xung quanh à cứ thế mà vậy lộn với nhau.

“Đủ rồi đó đây là phòng——“

Tôi còn chưa kịp nói xong cái đuôi cá của tên kia đã quật tôi xuống nước.

“Đại tá Hứa!!! Đại tá Hứa!!! Có ai không đại tá Hứa bị rơi xuống bể rồi.”

Mẹ kiếp, hôm nay đã là lần thứ hai tôi bị kéo xuống cái bể này rồi đấy. Mấy người không biết thương xót cho người ốm à.

Sau sự vụ ở phòng nghiên cứu Yến Phong bị cấp trên chỉ trích nặng và phạt giam trong vòng 10 ngày vì tội nổ súng với người cá. Còn con cá kia được đưa vào khoang trị liệu đặc biệt mà quân đội thiết kế dành cho người cá.

Còn tôi bởi vì ngâm nước hai lần trong một ngày nên lại bị sốt tiếp. Cấp trên cho tôi thời hạn nghỉ phép một tuần.

Nhân thời hạn nghỉ phép này tôi đã đến gặp luật sư Lý để nói về vấn đề ly hôn.

“Khụ khụ.”

Nếu không phải vì con cá chết tiệt kia thì tôi đã không bị ốm nặng hơn rồi.

Nghĩ lại thì mình cũng không thể gọi cậu ta là con cá mãi được. Để nhớ xem tên của hắn là gì ý nhở…

Kai Grady
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.