Tên này cũng dữ quá rồi, người cá có tính chiếm hữu lãnh địa của mình rất cao. Trừ người họ tin tưởng ra thì họ sẽ không cho ai lại gần.
Nếu cứ để cơ thể ướt đẫm như này sẽ không tốt cho cơ thể tôi. Bỗng trên mặt nước hiện lên một thứ gì đó màu đỏ sẫm. Tầm nhìn của tôi liền bị nó thu hút.
Tôi đâu có bị thương đâu mà lại có vết máu được chứ, vậy chẳng lẽ là…
“Này mấy người kia con cá này bị thương rồi mau mang đồ băng bó đến đây đi.”
“Cái gì bị thương sao?! Từ lúc nào chứ?!!!”
Cái tên nghiên cứu lúc nãy ép tôi xuống nước lao đến, vẻ mặt hoảng hốt không thể tin được. Ha, chắc so với cái mạng tôi thì mạng con cá này còn đáng quý hơn nhỉ.
Lúc nãy tôi như sắp chết đến nơi rồi mà cậu ta vẫn không khởi động cái điện giật nhẹ kia cho con cá này. Đúng là cái tên nghiên cứu mọt sách.
Tất cả mọi người đều nhanh chóng chuẩn bị đồ sơ cứu nhưng tên này không cho bất kì ai lại gần hắn trừ tôi.
“Cầu xin ngài đại tá, xin hãy giúp chúng tôi.”
Đôi mắt long lanh, chói loá của tên này làm cho tôi kì thị.
“Này, tôi mới thay đồ xong đấy. Cơ thể tôi còn chưa khoẻ hẳn đâu. Cậu thôi ngay cái điệu đấy đi. Một lần thôi cũng khiến tôi khiếp sợ rồi.”
Tên này không chịu buông tay tôi mà còn nũng nịu lắc lắc tay tôi.
“Đi đi mà đại tá.”
“Không.”
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-bi-cuong-che-yeu/3571628/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.