Chương trước
Chương sau
Điện thoại trên bàn chợt đổ chuông.

Chắc là luật sư Lý đến rồi. Mục Ý vì có việc bên Mục gia nên cậu ta đã không ở nhà mấy ngày rồi. Hình như là về vấn đề thừa kế, Mục Ý là omega nên quyền lợi được hưởng sẽ ít hơn so với những người anh chị em trong nhà.

Tự nhiên nghĩ đến đây tôi lại nhớ đến kiếp trước khi cậu ta ở trụ sở của quân đội phía Bắc. Một omega như cậu ta sao lại một mình đến đó chứ, trong đấy ngoài alpha và beta ra thì đâu có omega nào.

Hơn nữa khi mà tôi bị phản xạ bài xích với pheromone của Yến Phong, chắn chắc là ngoài pheromone của gã đó vẫn còn một người khác đang toả ra. Thậm chí là còn áp chế lại Yến Phong, quản gia Mặc là beta nên không thể phóng pheromone ra được. Tên lính gác bên cạnh thì bị Yến Phong áp chế đến hộc cả máu. Chỉ có mình Mục Ý là không sao, thậm chí là cậu ta còn không hề bị ảnh hưởng một tí nào.

Chuyện này thực sự rất đáng nghi. Bỏ qua vấn đề này đi quan trọng là giờ tôi cần phải nói chuyện với luật sư Lý về đơn ly hôn của mình.

“Wow, đại tá không ngờ ngài lại mời tôi tới nhà luôn. Không sợ vợ nhỏ của anh buồn à?”

“Không, cậu ta giờ đang ở Mục gia rồi.”

Mời luật sư Lý đến nhà sẽ tiện tôi hơn là hẹn ở bên ngoài. Chưa kể Mục Ý lại đang không có nhà nên mọi thứ sẽ dễ trao đổi hơn.

“Chuyện tôi nhờ cô làm đến đâu rồi.”

Luật sư Lý nhâm nhi cốc cafe tôi mới đưa cho cô ta, sau đó lấy ra một sấp ảnh từ trong túi.

“Đây, đồ anh cần đó.”

Tôi lấy từng bức ảnh lên xem. Quả nhiên, hiện tại Mục Ý và Yến Phong đang qua lại với nhau. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc kế hoạch làm cho Hứa gia sụp đổ của họ bắt đầu rồi.

Tôi đặt tay vào vị trí tim của mình, nó đã không còn cảm giác gì nữa rồi. Không đau đớn hay khó chịu như lúc trước.

Ha ha mày đúng là kẻ đáng thương, Hứa Thần.

Càng nhìn những tấm hình này sự thất vọng của tôi đối với Mục Ý càng ngày càng tăng.

Gia đình tôi và Mục gia là hai gia tộc thân thiết với nhau từ lâu đời. Ngay từ khi còn bé tôi đã không ít lần tới Mục gia chơi.

Tôi vẫn còn nhớ ngày đầu gặp Mục Ý, em ấy bẽn lẽn đứng núp sau Mục phu nhân. Dù chỉ thoáng chốc nhìn qua thôi nhưng khuôn mặt của Mục Ý khi đó cũng đủ để khiến người ta khó quên.

Cái đầu nâu xù xù, gương mặt tròn trĩnh của một đứa trẻ như mới lên 3. Đôi mắt hạnh tròn xoe đáng yêu như cún con, ngây ngô nhìn tôi. Cùng với đôi môi chúm chím hồng hào.

Tôi còn ngỡ là như là mình đã gặp phải thiên thần.

Còn giờ thì khác rồi Mục Ý đã lớn dáng vẻ đó cũng chả còn nữa.

“Hứa Thần, anh thực sự muốn ly hôn với Mục Ý?”

Lý Miêu giọng điệu dửng dưng, ánh mặt nghi hoặc nhìn tôi.

“Ừm.”

Cô ấy chắc cũng phải ngạc nhiên lắm khi nghe tôi nhờ làm đơn ly hôn nhỉ.

Lý Miêu và tôi từng là bạn cấp 3 với nhau, đến năm lớp 12 thì cô ấy chuyển trường. Nhưng bọn tôi thi thoảng vẫn hay liên lạc và nói chuyện cùng nhau.

“Thật ra thì tôi thấy cậu như vậy có hơi vội. Hai người này mới chỉ qua lại với nhau gần đây thôi. Như này chưa thể xác định là Mục Ý muốn ngoại tình với Yến Phong.”

Lý Miêu tận tình phân tích những luận điểm của cô ấy với bằng chứng cho tôi. Ngoài những tấm anh kia còn có một số tờ giấy giao dịch ngầm.

“Đây là…”

“Đúng vậy, tôi nghi ngờ là Mục Ý nhà cậu không ngoại tình. Mà đúng hơn là cậu ta đang có giao dịch ngầm với Yến Phong. Thậm chí là còn có sự nhúng tay của hoàng thái tử.”

Hoàng thái tử? Xem ra hắn ta thực sự đã ngứa mắt gia tộc mình từ lâu rồi. Hứa gia vốn là gia tộc luôn trung thành với hoàng gia. Nhưng kể từ khi vị hoàng hậu hiện tại lên ngôi, quan hệ của Hứa gia cùng hoàng đế đã không còn tốt như lúc trước. Ngược lại là Mục gia, bọn họ lại có quan hệ rất tốt với hoàng hậu, bởi vậy mà hoàng thái tử mới kéo theo Mục Ý vào việc này?

Lý Miêu nghiêm túc nói:

“Tôi đang nghi đây là một giao dịch trái phép liên quan đến vũ khí. Cậu biết vụ việc phía Bắc không? Trùng tộc đã bắt đầu tấn công ở đó rồi. Mà nghe đồn đại hoàng tử mất tích năm xưa lại đang ở đó.”

Trùng tộc đã tấn công rồi? Không phải mấy tháng sau mới bắt đầu sao? Mà hơn nữa ý của Lý Miêu là gì chứ.

“Không lẽ ý cậu là cuộc chiến này xảy ra là vì đại hoàng tử?”

“Ừm. Tôi đoán là vậy.”

Lý Miêu ngữ điệu lãnh đạm đáp.

Đại hoàng tử, anh ta luôn là một sự bí ẩn mà kiếp trước tôi chưa thể giải đáp. Cho đến khi Hứa gia bị kết án anh ta cũng chưa hề xuất hiện.

Không biết đó là người như nào nhỉ? Nhưng có thể khiến cho một cuộc chiến tranh xảy ra như này thì chắc chắn cũng không phải là một người tầm thường.

Đại hoàng tử có vẻ lớn tuổi hơn tôi. Chắc anh ta hẳn là bằng tuổi anh tôi đi.

Nếu con của hoàng đế thì hẳn là đẹp lắm vì gen của hoàng gia ai cũng đều là người đẹp hết. Và nhan sắc của hoàng hậu trước cũng không phải tầm thường.

Tôi còn nhớ bức chân dung của bà ấy được đặt trong hoàng cung. Đó là một người phụ nữ có gương mặt phúc hậu, đôi mắt xanh như ngọc bích cùng mái tóc màu nâu. Bà ấy thực sự là một người phụ nữ rất đẹp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.