“Cái gì?! Con và Mục Ý ly hôn rồi!!”
Tôi cảm giác tai mình như sắp nổ tung luôn rồi. Chuyện này sớm muộn gì bố mẹ cũng biết chi bằng nhân dịp này nói luôn.
“Vâng, con đã đưa ly hôn cho em ấy từ mấy tháng trước rồi giờ chắc hẳn Mục Ý cũng ký rồi.”
Nghe tôi nói vậy sắc mặt mẹ tôi trông còn tệ hơn, bà lo lắng nhìn tôi.
“Nhưng tại sao con lại ly hôn với thằng bé chứ? Mục Ý vừa ngoan vừa hiểu chuyện như vậy, Tiểu Thần con không cảm thấy như vậy hơi quá rồi sao? Nếu chỉ vì một trận cãi vã mà làm đến nước này không đáng đâu con.”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của bố mẹ, lòng tôi cảm thấy chua xót đến lạ.
Lúc tôi kết hôn hai người đều ủng hộ rất nhiệt tình, họ rất quý Mục Ý luôn mong rằng tôi có thể được sống hạnh phúc cùng cậu ta. Vậy nên biểu cảm buồn rầu này của họ tôi cũng có thể hiểu được.
“Trái tim của Mục Ý đã không còn thuộc về con nữa rồi bố mẹ…”
Hay là nói trái tim của em ấy trước giờ chưa từng có mình. Nhớ lại những khoảnh khắc chúng tôi đã từng trải qua cùng nhau, quả thật đó là một quãng thời gian rất hạnh phúc của tôi. Nhưng giờ giấc mộng đã vỡ rồi.
Bố mẹ có vẻ như đã hiểu được ý tôi, hai người họ liền tiến tới ôm chầm tôi.
“Không sao đâu Hứa Thần, không người này thì người khác bố mẹ sẽ luôn ở cạnh con.”
Tôi ôm lấy hai người họ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-bi-cuong-che-yeu/3571614/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.