“Không có gì đâu. Chỉ là vết thương nhẹ lúc chiến đấu thôi.”
“Vết thương nhẹ? Anh coi em là trẻ con à? Băng bó kĩ như này sao có thể là vết thương nhẹ được. Thôi được rồi chúng ta mau vào nhà đi, để em xách hành lý giúp anh.”
Trong lúc đang dọn đồ ở xe tôi chợt nhận ra có ánh mắt đang không ngừng dõi theo chúng tôi. Tôi ngoảnh lại phía sau nhưng chả có ai hết. Chỗ này là ngoại ô thành phố không có người sống ở đây mấy.
Chủ yếu là mấy cái khách sạn dành cho khách du lịch tham quan với ngắm cảnh. Nếu là khách du lịch thì ai lại rảnh rỗi đi xa ra tít tận đây ngắm cảnh chứ. Hơn nữa xung quanh đây cũng chỉ có mỗi nhà của tôi.
Trực giác mách bảo tôi sắp có điều không lành, tôi vội vàng để lại những hành lý chưa lấy ra vào trong cốp xe.
“Cảnh Nghi mang đống đồ đó lại đây đi.”
Cậu thanh niên đang xách đồ đi đến giữa đoạn đường nghe vậy thì quay đầu lại.
“Sao vậy anh Thần? Có chuyện gì ạ?”
“Đừng hỏi, cậu cứ mang hết đồ lại đây đi và cả đồ của cậu.”
Cảnh Nghi có vẻ như hiểu ý tôi chạy vội vàng đem đồ để lại xe rồi quay vào nhà. Một lát sau cậu ta liền mang một đống đồ. Tất cả chỗ đó là đồ mà cậu ta đa mang đi khi chạy trốn đến phương Bắc.
“Anh Thần em xong rồi chúng ta mau đi thôi.”
“Ừm.”
Xong xuôi mọi thứ, tôi liền khởi động xe rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-phu-bi-cuong-che-yeu/3571613/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.